22/9/12

before midnight

1/ là tên của bộ phim, mà những ai yêu hai phần trước Before Sunrise, Before Sunset, háo hức chờ đợi. nhưng mà phải năm sau phim mới ra rạp. thôi thì cũng đã 9 năm, ta đợi Before Midnight thêm vài tháng cũng có sao. mình khá tò mò về quá trình sản xuất của bộ phim này vì đã quá ấn tượng khi Before Sunset quay có 9 ngày thôi. đành rằng là bối cảnh đơn giản, diễn viên quá ổn nhưng 9 ngày trên hiện trường thì đòi hỏi phải làm tiền kỳ rất kỹ lưỡng và có một ekip hiểu ý nhau, giàu kinh nghiệm và tài năng nữa. hai bạn diễn viên, nam thì trông rõ già, nữ thì bắt đầu tăng cân theo tuổi tác nhưng thế nó mới thật nhỉ? chả biết hai bạn này chuyện trò những gì nữa đây? bạn mình bảo chắc là cãi nhau về chăn ga gối nệm, kem đánh răng mí lại chảo rán cá... cũng hợp lý.

nhớ phim trường quá! nhớ mọi công đoạn làm phim, nhớ cái không khí ngột ngạt của căn phòng đầy hơi người, quạt tắt, máy lạnh ngưng hoạt động, nhớ cảm giác sè sẹ, khẽ khàng, có cả khi nín thở chỉ vì ghi tiếng trực tiếp. nhớ áp lực, nhớ mệt mỏi, nhớ cáu gắt, nhớ vui sướng, nhớ ngủ vùi, nhớ đói lả... cả lũ xúm xít rít chung một điếu thuốc (bất kể đạo diễn sản xuất quay phim, hậu cần hay diễn viên) khi được nghỉ để set ánh sáng, đổi góc máy - chuyện chỉ có ở đoàn phim.

2/ cuối cùng là cái show So You Think You Can Dance cũng có phiên bản VN. khán giả đại chúng có vẻ khá thích show này. các bạn trong nghề múa thì... cười ngặt nghẽo khi xem bởi họ không phải là khán giả, họ là người làm nghề, tâm lý khác khi có con mắt khác. các bạn biết về quay - dựng thì vỗ tay cho show ở ưu điểm này. mình quyết không xem.

3/ bạn mình xem một bức ảnh mà một tạp chí lớn đăng. bạn bật cười vì cái sự qua quýt của người chọn hình ảnh. ấy cũng là bởi họ không có kiến thức đủ sâu để biết người làm nghề nhìn vào sẽ thấy buồn cười. nhưng họ không cho rằng cần thiết phải nhờ người trong nghề cố vấn, họ đủ giỏi để biết mọi thứ. đáng tiếc là chẳng có ai biết tuốt cả và khi số đông cũng không biết và không quan tâm hoặc đòi hỏi cái mình được cung cấp là đúng thì... kiểu như vào một quán ăn, thức ăn mang ra có tóc hoặc dây thun cũng lặng lẽ chịu đựng, vào cửa hàng sách chẳng khác gì vào chợ khi nhân viên cười nói, giỡn hớt rần rật mà khách cũng âm thầm nhíu mày thì bảo sao ngàn đời vẫn vậy. không phải nói ra là xấu chẳng thì tốt và ngược lại, chẳng để làm gì khi người được nhắc nhở coi như ruồi muỗi vo ve qua tai.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét