9/10/10

ở đây, có khói màu xanh!


1. tôi thật sự không hiểu. tại sao có quá nhiều người không chịu đọc thứ mà lẽ ra họ phải đọc thật kỹ trước khi gọi điện thoại cho tôi để hỏi về cái phòng chung cư sẽ chia sẻ với tôi. có người thậm chí khăng khăng không có địa chỉ. nếu lướt mắt chậm 1 chút thôi, họ hẳn phải biết nó nằm ở dòng đầu tiên. trong chừng 20 người liên lạc với tôi, chỉ có chừng 2 người đọc kỹ những gì tôi viết. còn đâu, gọi đến, hỏi rất ất ơ. tất cả họ, những người chỉ cần ghi số, dùng ngón tay cái, bấm rồi gọi cho tôi đều được tôi yêu cầu đọc kỹ lại những thông tin tôi cung cấp trên mạng; lần gọi sau chỉ hỏi những gì không có trong đó. cũng dễ hiểu số người gọi lại sau khi đọc kỹ hiếm hoi như chim hải âu chui vào động cơ máy bay làm nó phải quay lại chỗ xuất phát.

cũng hài hước là có không dưới 5 bạn nam gọi điện thoại, nhắn offline hỏi tôi về chuyện chia phòng. tôi hỏi ngược lại, làm thế nào để thân ai nấy sống việc ai nấy làm 1 cách thoải mái khi không có phòng riêng thì các bạn đều ngậm tịt mồm. tôi thật sự không hiểu lúc liên lạc với tôi, họ đã nghĩ gì. có lẽ họ là 1 trong số những người không chịu đọc (kỹ), và cũng có lẽ, họ chỉ thử xem liệu có được hay không. chẳng có ai có đủ lí lẽ để thuyết phục tôi rằng chuyện đó chẳng đáng gì, đàn ông và đàn bà thì cũng chỉ là con người. haha. dĩ nhiên ý tôi không phải thế. ý tôi là ít ra nếu họ định thử xem cái con dở hơi đăng cái tin kia là người như nào thì họ cũng phải đóng vai kẻ có khả năng biện luận hoặc hài hước. ít ra họ cũng khiến tôi cảm thấy, tôi đã gặp được những con người thú vị, rằng đàn ông Việt Nam [mà tôi gặp] thú vị, hiểu biết và hài hước. và điều đó chứng tỏ tôi may mắn. à không, nói thế thì hóa ra họ là hàng hiếm ư? khéo tôi sẽ bị ném đá vì nhận định này.

cũng buồn cười khi có người cố gắng thuyết phục tôi họ là một cá thể [vùng miền] đặc biệt, không giống những người khác [như trong suy nghĩ đã được thể hiện bằng yêu cầu về người ở của tôi]. và rồi ngay sau đó, họ cho tôi thấy, việc tôi cho họ một cơ hội để chứng minh với tôi là sai lầm. họ khiến tôi nghĩ, một khi bạn đã có quan điểm thì không nên du di bởi chỉ tổ làm bạn mất thời gian và bực mình.

2. có người hỏi rằng, có bộ phim nào làm tôi thay đổi suy nghĩ, quan điểm của mình về tình yêu không? chẳng có bộ phim nào đủ sức mạnh để làm chuyện đó. chỉ có sự va chạm trong cuộc sống mới đủ khả năng làm chuyện đó. phim ảnh chỉ mang đến sự đồng cảm và thỉnh thoảng, mở ra một góc mới mà tôi chưa trải qua.

với tất thảy mọi thứ, tôi tin, mỗi người bằng sự trải nghiệm của bản thân, cọng với tính cách và hiểu biết của mình sẽ cảm nhận nghệ thuật, cuộc sống theo một cách khác. do vậy, trong nghệ thuật, chẳng có cái gì đúng hay sai, chỉ có hay hoặc dở tùy mỗi người. những diễn viên múa, biên đạo tôi có cơ hội được xem họ tập, chiêm ngưỡng họ trình diễn và nghe họ chia sẻ đều nói: múa rất gần gũi với chúng ta. bất cứ một động tác nào cũng có thể là múa. ta đi, ta ngồi, ta hươ tay, hay đá chân đều có thể là 1 động tác. người biên đạo chỉ hơn ở chỗ biết chọn nhịp điệu cho những động tác đó. và vì lẽ đó, múa không khó hiểu như mọi người nghĩ.

3. con người cũng vậy. tôi tin không ai khó hiểu, khó gần hay dị biệt tới mức không thể đến gần được. có điều họ mở lòng với ai, tới đâu và ta, nếu muốn đến gần, phải biết cách để họ xích lại. nhưng tôi cũng băn khoăn, càng gần càng dễ mất mát. kiểu như nếu chỉ là những người quen biết, họ khó có thể làm bạn tổn thương một cách sâu sắc. không có ai gần gũi kể ra cũng đáng thương và đáng sợ, nhưng cái cảm giác bị tổn thương bởi chính người mình gần gũi nhất thật chẳng dễ dàng đối diện.

tôi nhớ anh N.A đã nói: mỗi người là một bức tranh mà những người họ gặp trong cuộc sống này là một mảng màu, một nét cọ tạo nên. vì câu nói đó của anh, tôi đã nguôi giận (khi tôi đang thật sự tức giận với một người bạn), đã nghĩ rằng việc mình quay lưng lại với người mình yêu thương có thể làm họ thay đổi theo hướng tiêu cực. thỉnh thoảng, lúc tức giận, tôi cũng nghĩ đến câu nói này của anh, kìm lòng lại, không tung hê hết lên, rồi sao đó ra sao thì ra. dù rằng, đối phương chẳng hề biết, nhưng bản thân tôi biết, nếu làm người mình yêu thương tổn thương, tôi cũng chẳng hạnh phúc gì. và rất có thể, với họ, tôi chẳng là gì. đối diện với suy nghĩ đó, khá chua xót nhưng tôi nghĩ, né tránh chẳng phải cách. và tôi không thích đi đường vòng.


4 nhận xét:

  1. "chim hải âu chui vào động cơ máy bay làm nó phải quay lại chỗ xuất phát" hơ hơ, liên tưởng hay đấy

    Trả lờiXóa
  2. Hahahha...lâu rồi mới thấy em viết dài vầy nha! Chị thích!

    Nhớ tháng 3 về quê ăn cưới đó nha. Đám cưới chị còi anh cao của em đó.

    Trả lờiXóa
  3. chả thấy khói đâu cả, mà lại còn màu xanh.

    Trả lờiXóa
  4. @ anh Phú: ý tưởng được cọp py từ một bộ phim Nhật đấy ạ. :)

    @ chị Phụng: chắc lâu rồi không quởn đó mà chị. :) cho xe hoặc anh nào thông minh, hài hước chút lên rước em nhen. ;) :">

    @ cafe sữa: ngập ngụa xanh là xanh mà còn kêu ca. là sao? khói ư, gió thôi tản cả rồi! :P

    Trả lờiXóa