9/4/12

cảm ơn người dưng

cảm ơn người dưng đã nắm tay em dù anh không cho em để thõng tay xuống như thường thấy, thay vào đó phải gập lại để nằm trọn trong tay anh đang quàng qua vai em.

cảm ơn người dưng rằng... thì... là... mà... vẫn nhớ em, dành tình cảm cho em dù cách anh thể hiện không được em chào đón như mong muốn của anh. [em đoán thế chứ không hỏi!]

cảm ơn người dưng đã hôn lên tóc em sau một hồi vần vò, kéo thả - chịu phạt vài phát vì cái trò rất ghét gây đau đầu này - và nói, dù tóc đang bẩn nhưng anh vẫn thích. phản ứng của anh khi nghe em bảo nhẽ ra đã uốn xoăn mái tóc ngắn này ngày hôm trước làm em buồn cười: đừng, đừng uốn! để thẳng thế này đi, tóc em cứng mà! trời ơi, tóc người ta mượt thế này mà bảo cứng là sao? - à, mượt, chả hiểu nghĩ gì anh lại bảo cứng. hôn bù tóc nhé!

cảm ơn người dưng đã thôi kéo tay em thật mạnh, dã man để nhấc mông em ra khỏi cái bean bag mới được tặng vài hôm trước, dù rằng anh đã không được phép chơi trò giật tay, kéo mạnh, ôm vào lòng nhiều lần như phim Hàn xẻng vì em cáu um. tay em đau, và tâm lý không thoải mái vì chả khác gì một em búp bê, muốn cầm thì cầm, muốn thả thì thả. ghét lắm! anh thuyết phục em bằng lời đi, em sẽ ngoan như mèo nằm cạnh rồi xem Revenge ngay. - anh năn nỉ mà, xuống đây đi! - mắt trái liếc tivi, mắt phải xoẹt qua mặt anh: năn nỉ mà giọng ra lệnh thế à? tập lại đi anh, đặt tình cảm vào, đừng chơi trò trá hình. :) và khi ôm em, anh thủ thỉ trong khi mắt em thì chong chong lên vì em Emily Throne, nhưng thi thoảng vẫn trả lời anh, vì em nghe phim 1 tai, nghe anh nói bằng tai còn lại.

cảm ơn người dưng đã cười nắc nẻ khi em bảo, cổ em đau, em không thấy thoải mái khi gối đầu lên tay, chìa ngay ngực ra bảo nằm lên. cơ mà khổ, người thì bé, cân thì nhẹ nhưng đầu thì nặng lắm, em nằm thế mà ngủ thì đảm bảo mai có người không nhìn thấy mặt trời luôn. - chết thế này cũng được. trời ơi, miệng với lưỡi, đi về nhà mà nịnh nọt!

cảm ơn người dưng đã đề nghị dán lại cái poster Eat, Pray, Love cho thẳng thớm. nhìn anh tỉ mẩn miết băng keo 2 mặt cho chặt, rồi di tấm poster đủ nhẹ nhàng mà đảm bảo sẽ dính chặt keo lâu lâu tự dưng thấy thương, rất muốn thưởng mà vì ghét cái mùi bia rượu nên làm ngơ, nói hai chữ "Cảm ơn" nhẹ tênh.

cảm ơn người dưng đầu hàng khi em cương quyết, cảm ơn người dưng còn đủ kiên nhẫn và tỉnh táo để biết làm thế nào thì đúng dù vẫn cố vớt vát lúc ở cầu thang và cửa chung cư.

cảm ơn người dưng vì anh là người dưng dễ thương trừ những lúc đáng ghét. cảm ơn anh đã không làm em muốn từ bỏ một người không chịu làm bạn với em.

cảm ơn anh đã đến và là một phần cuộc đời em.

PS: người dưng ạ, hãy nhớ, em không còn là một cô bé, em không đơn thuần là phụ nữ. em ương bướng, kiên định, đã không thích cái gì thì khó đổi. anh biết em ghét gì nhỉ? nhưng thôi, anh không cần phải nhớ đâu vì có nhớ cũng khó mà thực hiện, đúng không? xin lỗi vì em không thể chỉ sống với xúc cảm hoặc lý trí, em phải có cả hai.

1 nhận xét: