4/4/12

like crazy

quá mệt mỏi vì người ta nghỉ lễ mình còng lưng ra làm. làm cho đã, nửa đêm gà gáy nhận tin rằng những gì mà bỏ công sức ra có thể đổ sông đổ biển hết, vừa bực vừa uất. mà mình cũng hiểu cái thế của họ nên chẳng có nặng nhẹ gì nổi. thằng nào sếp thì mới cáu được chứ lính thì không phải đứa nào cũng coi trời bằng vung được. mà uất quá nên phải nghỉ một ngày, rồi, vậy là nghỉ ngày 3/4 khi mọi người quay trở lại làm việc.

nghỉ nên coi phim, lôi Like Crazy (2011) ra xem. mình thích sự trong trẻo, nhẹ nhàng dù trong cả những đoạn gay cấn của phim. nó làm mình nhớ cái thời không toan tính vì không sống bằng kinh nghiệm, lý trí không lấn át cảm xúc. nhớ cái thời có thể viết về ai đó dưới mắt nhìn của một giọt sương mai đọng trên lá, nhớ sự xúc động trước mỗi cử chỉ nhỏ. sống bằng bản năng là thời đẹp nhất, tinh khôi, hồn nhiên và không thể có lại một khi bạn đã trải đời. hehe. cay đắng ghê hem?

cái xúc cảm không muốn chia tay, phải nhớ nhung trong đau đớn khi mỗi đứa một nơi mình quá thấm nên cũng đồng cảm với 2 nhân vật trong phim. thấy buồn cười cái đoạn hai bạn khi vượt qua nhiều thứ để cưới nhau thì lại quay ra ghen tuông. anh thì cao giọng hét tướng lên, nàng thì cũng chẳng vừa, quát tại sao cao giọng với em! rằng đây là nhà em, muốn cao giọng thì bước ra! cãi nhau mà, anh cũng chẳng nghĩ gì, phang luôn: vầng, để tôi về nhà tôi nói cho sướng, sao mà tôi muốn được tự do ở cái ổ của mình quá! vậy đó, tình yêu có lớn, sâu đậm đến mức nàng có thể liều lĩnh ở lại quá hạn visa, chàng phản đối một hồi cũng đồng ý với chuyện hai đứa mình chỉ ở trong phòng, ăn ngủ, nói chuyện, etc suốt mùa hè. nàng bị tống về nước, chàng đi làm, dành dụm tiền để bay qua chơi với nàng vài ngày rồi những ngày dài nhớ nhung tới khi gần lại bắt đầu cấu xé nhau vì những chuyện như thế đó!

thiệt ra mình thấy, vấn đề của chuyện yêu đương xa xôi nó làm người ta ảo tưởng về tình cảm của nhau, tới mức sự tồn tại của người còn lại chỉ là ý niệm rằng mình yêu người đó nhưng thực tế có thể khác. đôi khi là thói quen, đôi lúc chỉ là cái tay vịn cho những lúc mệt mỏi, yếu lòng, chứ không phải tình yêu nữa. ở cạnh nhau mà lâu dần chỉ còn là thói quen (như đôi vợ chồng trong phim Touch - phim của đạo diễn người Việt, có đề cập đến cộng đồng người Việt ở Mỹ) huống hồ ở xa. xa cách làm cho mỗi lần gặp nhau đúng nghĩa là một kỳ nghỉ, tương phùng vài ngày rồi lại bịn rịn chia xa. hại não, mệt tim, ảnh hưởng tinh thần đủ điều. hehe.

quay lại bộ phim, cuối cùng đôi trẻ vẫn có thể sống bên nhau. điều làm mình khóc là khi nỗ lực có kết quả, chàng đón nàng ở phi trường, đưa về nhà, sự gượng gạo, khoảng cách thể hiện rõ trong từng hành động, ánh mắt của họ nhưng rồi, họ nhớ lại đối phương thế nào trong mắt mình trước đây, vì sao mình yêu họ và đó là lý do mình đã cố gắng đi được quãng đường khó khăn vừa rồi. cái ôm ở cuối phim thể hiện rõ cái chữ nghĩa và tình mà dân mình hay nói. nói chứ mình nghĩ hai bạn này còn yêu nhau nên mới có đoạn hồi tưởng đó, chứ mình, có vài lần, tự dưng nhìn lại, không hiểu mình yêu ai đó vì điều gì nữa. thiệt sự nhìn họ, mình không hiểu vì sao mình từng muốn có con chung, từng khóc thừa sống thiếu chết. haha. vậy đó, thế là hết yêu hẳn, chẳng còn lưu luyến gì thế mới đau.


cái phim Touch, đang chiếu ở Mỹ á, coi ngoài rạp, khóc ta nói tỉ tả luôn. khóc vì yêu cái nỗ lực cứu vãn cuộc hôn nhân 8 năm của anh chàng thợ máy, tình yêu chết dần khi cả 2 không còn biết chia sẻ, lắng nghe nhau và làm cho nhau ngạc nhiên. yêu cái cách cô nàng làm móng tay vẽ đường cho anh thợ máy chạy để vợ lại để ý tới mình. và khóc nhiều nhất ở đoạn, khi cô vợ nói: em yêu anh, thì cũng là lúc anh chồng biết tim mình đã hướng về người khác. sự đời toàn thế, thách đố lòng người, trớ trêu, bày trò ác ôn.

phim còn đề cập đến tình cảm gia đình giữa cha mẹ và con cái. những đoạn đối thoại của cô con gái và người cha khiến mình nhớ tới papa, người tự dưng đòi gặp mình ba lần bốn lượt để nói chuyện cho bằng được. papa già rồi và dù thế nào thì vẫn mong mình có thể là chỗ dựa tinh thần của ai đó, nhất là con cái. đáng tiếc là điều đó giống điệp vụ bất khả thi.

PS: mình thích cái nét trẻ con của cả 2 bạn diễn viên, thích style của bạn nhân vật nữ.

7 nhận xét:

  1. Ôi, nghe kể hai cái phim thấy hay quá, mà sao mình chưa từng nghe tên??? Touch là phim mới hả imagine? Còn like crazy cũ? Chắc kiếm coi mới được
    Thanksss nha

    Trả lờiXóa
  2. Touch là phim cũng 2011 nhưng giờ mới chiếu ngoài rạp á chị. chắc chưa có để down đâu. Hồi nào có em nhắn chị. ;) có website nè chị: http://www.touchthemovie.com/

    còn Like Crazy thì em nghĩ là chị down sẽ có, em cũng down mà.
    http://www.imdb.com/title/tt1758692/

    Trả lờiXóa
  3. Đọc khúc cuối thấy buồn Imagine.

    Trả lờiXóa
  4. Đi ngang qua đường Nguyễn Du, bất ngờ và vui khi thấy pano quảng cáo film Touch.
    Bạn coi film này mà khóc được thì thật là đặc biệt. :)

    Trả lờiXóa
  5. hihi, anh làm em thắc mắc ghê, là khen hay là chê í? ;) em nghi trong rạp chắc có mình em khóc quá. :">

    mà anh T đang ở SG ạ? cho em cái hẹn cafe và dịp đãi món Hội An đi! gửi email cho em nha. littlewings82@gmail.com nhen. ;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Về lại CA rồi em ơi. Tang gia bối rối nên anh cũng tránh gặp gỡ. Thông cảm nghe. Hẹn em dịp sắp tới nha. Sẽ liên lạc qua email và hy vọng anh sẽ được coi phim của em được chiếu ở bên này.
      Chúc vui và thành công nhé!

      P/S: Khen thật đó! :)

      Xóa
    2. :) dạ. xin lỗi anh nhen, trong một phút cao hứng, em quên đặt mình vào vị trí của anh để nghĩ.:( anh thông cảm nhen. :)em cũng hi vọng vậy mà không biết tới bao giờ nữa đây. hihi. em cảm ơn anh đã khen và gieo hi vọng. ;)

      Xóa