2/10/13

closer

không có thời gian ra rạp mấy nhưng vô tình xem lại những phim xưa cũ như I Am Sam, Closer. coi rồi mới thấy, những lần trước đó hoặc lần đầu tiên xem khác xa với bây giờ, ý là cảm xúc, cảm nhận đó. nói nghe thì lên gân chớ mấy cái vụ này - thưởng thức nghệ thực - cần kiến thức là 1, kinh nghiệm sống là 2. hồi xửa hồi xưa coi I Am Sam, Closer không có nhói tim nhói ngực như bây giờ. phim gì mà cắt tùm lum lớp, lớp nào cũng bị khứa một nhát đau đau, ngứa ngứa.

thiệt tình là hổng có yêu nàng miệng rộng, tóc vàng nhưng mà không lẽ giờ kiếm cái poster này về trưng nữa thì trong nhà có tới 2 poster phim mặt mũi nàng chình ình trên tường sao trời? nói chớ giờ kiếm poster xịn của phim này hơi bị khó, tự vì phim cũ quá rồi, lại còn hay nữa thì thiên hạ đã thó hết rồi còn đâu. mà thôi, treo chi cho đầy nhà, có thì cũng vậy thôi.

cái tagline của phim này thiệt là ưng dạ. không phải vì lớp nghĩa đen của nó mà còn bởi cái ý tứ sâu xa thuộc về quan điểm sống liên kết mật thiết với tính cách nữa. khi thực sự tin vào điều gì đó, sống với niềm tin đó thì bạn sẽ có những hành động tương ứng đi kèm tính cách của mình. dĩ nhiên tính cách được vun đắp bởi môi trường sống, chịu ảnh hưởng lớn từ đó. 




đây là lúc Dan gặp Alice (thực ra chỉ là cái tên giả mà cô gái tự đặt cho mình) trên xe bus.


thời điểm Dan gặp Anna thì anh đã sống chung với Alice nhưng vẫn bị nhiếp ảnh gia tóc vàng, miệng rộng quyến rũ. cuộc đối thoại giữa hai người khiến mình bật cười vài lần vì có những điều gợi nhớ quá khứ. Dan cũng có sức quyến rũ và sức mạnh, anh thể hiện rõ khi ra lệnh: "Lại đây!"


khoảnh khắc Alice cảm nhận được người đàn ông của mình đang hướng về người phụ nữ khác thật lay động. cô đẹp nhất trong phim ở cảnh này.


Larry tình cờ gặp Alice và anh đã truy vấn cô nhiều điều. Larry gợi nhớ đến phần lớn đàn ông.



đồng cảm nhất với Alice ngay khoảnh khắc cô tuyên bố hết yêu Dan, người đàn ông cô nguyện yêu cả đời. mọi thứ trôi tuột như có một lực hút mạnh rút cạn hết mọi cảm xúc, tình cảm. vèo 1 cái, vậy là hết, chẳng có gì còn lại, không gì có thể níu kéo. điều này quả thật đáng sợ. mình đã và đang trải qua.



vì sao poster chỉ cho khán giả thấy một nửa gương mặt, đúng hơn là chỉ thấy 1 con mắt của 4 nhân vật? tui nghĩ theo hướng chúng ta khó nhìn thấy hết được mọi việc dẫu có là nhìn xoáy vào tâm can của kẻ khác dù ở gần ngay cạnh cũng chả có nghĩa là hiểu rõ, biết tuốt.

PS: vừa xem phim về bác Steve Jobs. xem xong buồn khôn tả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét