11/7/15

kẻ từng là… nhưng giờ chỉ còn là người tốt

1. hôm kia hôm kìa, ngồi với A., rất lâu rồi hai chị mới chuyện trò quanh tách trà (à nó phải gọi những hai phần bánh ăn kèm trà mới gọi là đã đời). may thật, hai chị em chưa từng xa cách vì một vài chuyện cái lọ cái chai, vẫn trân quý nhau như cái thời mới biết nhau trên blog rồi tự nhiên nó bảo muốn gặp I. thế là mình xách đít đi gặp rồi giẫm vào đời nhau từ đó. chả nhớ đã bao mùa xuân rồi hè nối thu tiễn đông í ới gọi nhau nhưng ơn đời đã cho hai con mụ hâm hâm cụng trán vào nhau. mong là chúng ta sẽ không có ngày nghĩ về nhau với tên gọi "kẻ đã đôi lần chia sẻ niềm vui - nỗi buồn cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

2. vài ngày trước, tôi gọi P. ra gặp. dù thật sự thì có việc mới gặp nhưng cũng muốn nhìn cái mặt bánh bao của nó một chút và cũng để nói với nó "đừng có mà chạm tay vào người lạ dù đang thực hiện phận sự của BTC". cũng thời điểm đó, nhắn cho D. rằng ăn tối đi sau khi được mật báo dạo này nhiều xáo trộn nhưng rồi mãi cũng hẹn hò được. U. thì bặt vô âm tín, thôi cũng đành, thuyền theo lái gái theo chồng, bến bờ công việc cũng xoay chiều nên thử nín thở đợi coi chừng nào nó ngoi lên. L. mới gặp cách nay 2 cuối tuần, vẫn cười nói huyên thuyên nhưng thoáng chút lo lắng vì công việc và cả tâm tư trĩu nặng của người đờn ông tưởng ngầu đời nhưng khá mong manh. chúng nó là những đứa mà tôi luôn nghĩ đến mỗi khi xem 2 days 1 night hay 5 gã bảnh-bề-ngoài-thì-ít-mà-ngon-ở-tài-năng-thì-nhiều được cầm đầu bởi tên điên-thiên-tài-có-gương-mặt-trẻ-thơ-nụ-cười-sát-thủ. hi vọng tình cảm đó từ hai phía và cũng có thể đếm được số năm thay vì tên gọi "kẻ đã đôi lần chia sẻ niềm vui - nỗi buồn - áp lục cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

3. hôm qua ăn tối với M. ở nơi mà bất cứ người ngoại quốc nào đến SG cũng được một lần dắt đến vì tự hào món ăn ngon, được chăm chút cẩn thận mọi thứ. cuộc trò chuyện đó nhắc tôi nhớ đến J. trong nhà hàng quen thuộc của hắn ở BKK, cả những chi tiết thú vị của bữa tối vui vẻ, hay lần tôi gặp S. ở Ubud 3 năm trước, E. và M. ở Nusa Lembongan 2 năm rồi, và một số tên đã đi loanh quanh SG, ăn món tôi nấu, tán dóc cùng tôi trên nẻo đường phiêu dạt của chúng nó. thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn là bạn dù ít liên lạc và không biết lúc nào thì trong kí ức của mỗi đứa định danh của đối phương sẽ là "kẻ đã chia sẻ niềm vui khám phá vùng đất mới cùng tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

4. hôm nay, cafe sáng muộn với người cả triệu người biết mặt quen tên và chia sẻ tôi đã ngưỡng mộ anh từ thời điểm được đứng trong sân vận động giữa muôn vàn người hâm mộ Westlife 3 năm trước. cảm giác sung sướng khi được tận hưởng không khí âm nhạc, hoà theo dòng chảy giai điệu và nhìn ngắm những gương mặt nghệ sĩ từng gắn bó với kỉ niệm thời học sinh ấy thật đã đời. tôi đã thầm cảm ơn sự liều mình cho cuộc chơi ấy của nhà sản xuất và nay càng yêu quý thêm sự nhiệt tâm. điều đó một lần nữa tạo thêm động lực để tôi biến ước mơ nằm trong tiềm thức bấy lâu vừa phá kén thoát ra thành hiện thực.

cùng hôm nay, ngồi với K. thấy lòng vẫn không thôi áy náy vì đã không nhiệt thành 100% cho dự án riêng đầu tiên của K.. tự hào, ấn tượng, yêu thương gấp bội và không quên cảm ơn hành trình là những người bạn tin cậy, trân quý suốt 5 năm qua. tôi học được từ K. nhiều thứ, được K. khích lệ nhiều hơn K. hình dung. việc tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông và ở đậu trong cuộc đời nhau quả là phải có nhân duyên mà nếu thiếu nỗ lực vun vén thì mọi thứ cũng đã vụn vỡ, tan như bọt biển để rồi có thể giờ đây gọi nhau bằng "kẻ đã từng là bạn đồng hành của tôi nhưng giờ chỉ còn là người tốt".

tôi nhớ H., thằng bạn 10 năm từng nấu điện thoại ra cháo, từng khóc cười với tôi, từng uống cạn chai rượu 40 độ vào cái ngày tôi tròn 24 tuổi, từng sau khi đón tôi ở sân bay đã lôi tôi lê la hết hàng sách cũ này đến tiệm sách mới kia, từng chứng kiến những chuyện động trời của nhau, đã phải vác cái vali nặng ngót 25 kg của tôi lên xuống 3 tầng lầu trong chặng cuối của cuộc hành trình dài 1 tháng năm kia cho tôi… kể nữa chắc phải thành tờ sớ mất nên ngừng liệt kê vậy! ơn trời, dù ngăn sông cách biển, dù nó đã đề huề vợ đẹp con xinh thì chúng tôi vẫn không là "kẻ đã từng cùng tôi vượt qua những năm tháng bão giông của tuổi trẻ nhưng nay chỉ còn là người tốt".

và chẳng hề cố ý nhưng tôi đã nghĩ đến vài người. thật tiếc và buồn vì đã không còn buồn tiếc khi họ được xếp vào danh sách "kẻ từng rất quan trọng với tôi, khiến tôi muốn đến nơi ấy đôi khi chỉ là để hàn huyên, nhưng nay chỉ còn là người tốt."

người trong hình là người mà suốt cả cuộc đời này chẳng bao giờ có cái tên nào khác ngoài Nàng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét