6/7/15

Bang Bang Bang

không viết gì vào đây đã 2 năm 6 tháng. tự nhiên muốn nhìn lại 30 tháng qua mình thế nào. à thì cũng có nhiều thứ để kể, để nhớ và muốn làm lại, à không, tiếp tục nhưng có hiệu đính. haha.

thôi thì bắt đầu từ hiện tại luôn. tôi vừa cách ly mình với thế giới bên ngoài được 10 ngày. thực ra cũng không hẳn là bế quan toả cảng vì vẫn đi chợ khi tủ lạnh trống rỗng, phải trả lời tin nhắn công việc, phải tham dự 1 cuộc họp quan trọng, hồi đáp dăm cái email, làm tiếp những việc dang dở và cập nhật mạng xã hội. 


tôi bị cảm giác bội thực với những âm thanh tôi không có quyền kiểm soát, tôi mệt mỏi khi phải xử lý hằng hà nội dung trong những cuộc đối thoại nhiều khi không quan trọng nhưng buộc phải nghe. tôi muốn được ở một mình trong không gian cảm thấy thoải mái nhất, làm những thứ tôi muốn, nghe loại nhạc thậm chí 1 năm trước tôi còn không nghĩ mình có thể nhún nhảy theo. và tôi đã đề nghị cộng sự của mình cho tôi được ở 1 mình, hạn chế tối đa những cuộc chuyện trò qua điện thoại. tôi cũng không gặp cả vài người bạn thân thiết, cũng chẳng nói chuyện với gia đình. 

tôi tự hỏi sao lại thế nhất là sau chuyến đi dài 9 ngày? phải chăng cơn trầm cảm vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm hay do cơ thể thiếu chất - tóc rụng nhiều hơn, thèm ăn, nhức cơ, buồn ngủ? dù nguyên nhân là gì thì cũng phải tìm hiểu căn nguyên và xử lý nếu không, rất có thể một hôm nào đó tôi sẽ làm điều từng nghĩ nhiều khi còn ở tuổi 20. nhưng trước hết, tôi phải được tách khỏi thế giới. 

hiệu quả, việc ở một mình mang lại hiệu quả, ít ra là tôi đã có thể chấp nhận cuộc nói chuyện dài 2 phút qua điện thoại với cộng sự. nhiều khi tôi nghĩ mình sẽ chết một mình, không ai biết đến sự ra đi ấy chỉ vì một khi tôi không sẵn lòng nói thì thế giới phẳng lặng. 

à, chắc phải cảm ơn Big Bang, nhóm nhạc HQ với 5 cậu chàng khác nhau từ tính cách, ngoại hình đến tài năng. họ kỉ niệm 10 năm thành lập và tái hợp sau 3 năm các thành viên tập trung vào sự nghiệp riêng bằng một loạt sản phẩm âm nhạc mới. tôi chỉ nghe nhạc của họ, xem một số chương trình thực tế mà họ tham gia trong thời gian tôi trú ẩn. cũng như Bi Rain, Big Bang làm tôi cảm thấy mình cần phải vượt qua một số chướng ngại, để tiến về phía trước. nhưng tôi cần xác định con đường phía trước thế nào, nhiều xà bần, cát gạch ngổn ngang quá! 

thật khôi hài, từ năm 3 tuổi đến 15 tuổi, tôi nghe nhạc vàng. 16 đến 18 tuổi cũng thích boyband, Michael Jackson, Beatles. 18 đến 24 thích rock điên đảo dù vẫn không từ bỏ Beatles. 25 đến 32 nghe gì cũng được nhưng chủ yếu pop của một số ca-nhạc sĩ underground. 33 trở chứng, nghe Lee Hyori, Bi Rain, IU, Big Bang. haha. có phải đang xảy ra hội chứng Benjamin Button không vậy? có điều, càng ngày xu hướng tránh xa đám đông càng nổi bật, nghĩa là những gì đang là hiện tượng thì không bao giờ rớ tay vào. kể cả lúc này khi cả thế giới đang điên đảo vì MADE cũng chưa từng bật 1 bài hát mới của 5 chú nhỏ kì khôi nhưng đáng yêu ấy. cảm giác tụt lại phía sau thật đáng được tận hưởng.

bonus tấm ảnh từ tháng 11 năm ngoái. cần được quay lại những ngày tháng ấy để tiếp thêm nguồn năng lượng tích cực, tràn đầy sáng tạo, hài hước từ người đàn ông ấy! 

4 nhận xét:

  1. váy trong ảnh đẹp quá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. váy mặc mát vì có sao tròng vô vậy không cần thêm bớt gì cả. cực rẻ. tưởng hợp với đi biển hoá ra không. :))

      Xóa
  2. Trời, tháng 11 năm ngoái con người ta dịu dàng đằm thắm đáng yêu quá đi mất :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giờ tóc dài hơn nữa rồi chị! :)) để bữa nào cho coi hình đằm thắm hơn nha!

      Xóa