12/4/16

Be yourself


Đã đọc hết Xuyên Mỹ sau nhiều ngày ngắt quãng. Muốn nói lời cảm ơn tác giả thật nhiều bởi chia sẻ những điều về cuộc đời mình không phải dễ mà bằng cách kể như rút ruột của loài chim yến của chị. Cách chị làm việc với một tác phẩm mang nhiều tính cá nhân vẫn rất đỗi văn học lại chỉnh chu trong tư cách một người viết làm tôi thêm quý mến với tư cách độc giả.

Nhờ chị, hành trình của chị, nước mắt tôi lại chảy sau nhiều ngày ráo hoảnh. Chúng chảy thành dòng khi tôi đọc đến lúc chị hoàn thành việc học kéo dài đằng đẵng 7 năm trời cho hai tấm bằng Thạc sĩ và Tiến sĩ, kết thúc 26 năm học liên tục từ khi bước vào lớp 1.

Việc học, chả hiểu sao lại quá khó khăn khi vì bằng cấp. Đôi khi đó cũng là một động lực tốt nhưng áp lực của việc phải "hoàn thành" mang trong mình nội hàm như phải nuốt sạn trong miếng cơm đang nhai dở, có thể gây mẻ răng. Chiến đấu chật vật một mình trong quãng thời gian khó khăn về tinh thần dẫu có sự giúp đỡ của bạn bè chăng nữa vẫn chỉ là một động tác gãi ngứa ngoài ra khi bạn bị nội thương. Tôi thấm thía hành trình đấu tranh với lý trí và tình cảm nên đồng cảm tác giả.

Nỗi sợ của việc không biết bắt đầu lại từ đâu, từ bỏ những điều thân thuộc để đối diện với những thứ xa lạ là có thật. Chẳng phải vì không thể từ bỏ thói quen, chỉ là để bước ra khỏi vùng an toàn, bạn cần làm nhiều hơn một cái bặm môi, khuỵu gối trước khi lấy đà bật nhảy. Tôi thấm thía nhưng cũng thường muốn được thử thách như thế.

Kat, bạn cùng nhà đã nói với tác giả rằng cô đã cho phép người khác đưa ra những nhận xét khiến cô cảm thấy mình bình thường, thậm chí tầm thường, điều đó làm cô tự ti. Việc nhìn nhận thực tế về năng lực, vóc dáng của bản thân khác với việc người khác thể hiện thái độ của họ với điều đó.

Tôi từng lớn lên với niềm tin mình không xinh đẹp, lẽ ra nên chết quách đi còn hơn là sống với vóc dáng, khuôn mặt này. Tôi đã nói với mẹ tôi sao bà không bóp mũi tôi chết đi không dưới 1 lần dù bà đã phải chiến đấu để tôi thắng được bệnh tật, sống sót và lớn lên không bị dị tật về trí não hay thân thể. Giờ nghĩ lại, hẳn tôi đã làm mẹ mình đau lòng biết bao nhiêu và lòng tràn đầy nỗi ân hận.

Nhưng hồi ấy, tôi chỉ bị chìm trong những nhận xét ác ý của người lớn, bạn bè đồng trang lứa thậm chí cả gia đình, họ hàng cũng khiến tôi mặc cảm, không biết yêu bản thân, trân quý những khả năng trời ban. Nữ hoàng Lee Hyori đã từng là con sâu rượu, làm việc như điên, không biết quý chính cô chỉ vì tuổi thơ không được nghe lời khuyến khích nào từ cha, không biết đến tình yêu của cha. Cô mặc định, đến người sinh ra mình còn không yêu thương mình nữa là. Nhưng rồi cô đã thay đổi, nhờ người bạn đời hiện tại, người không giàu, không đẹp, không có nhiều ham muốn từ vật chất đến vinh danh.

Tôi cũng dần ngộ ra điều ấy, nhưng bằng một con đường khác, tự tìm cách hiểu bản thân và chẳng còn cách nào khác ngoài là chính mình. Nghe thì đơn giản nhưng là cả một vấn đề lớn và phải trải qua nhiều chuyện đủ loại đớn đau tôi mới biết mình cần làm gì. Và cũng chẳng dễ gì để là chính bạn mà không khiến mọi việc bạn muốn xảy ra như dự trù. Cuộc sống vốn vậy mà, phải cố gắng để chinh phục thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét