24/12/18

Mùa cũ và những niềm xa lắc

Thật lâu lắm rồi không viết blog. Nhưng có lẽ từ nay sẽ lại viết thường hơn.

7 năm trôi qua, thật nhiều điều xảy ra, bao nhiêu người từ xa lạ thành quen thuộc rồi cũng lại trở nên xa lạ. :) 




3 năm trước, lần đầu tiên mình được đón Giáng Sinh đúng như không khí của lễ hội này. Tại Đức, trong nhà của một người bạn mình quen hồi năm 2014 tại Bali. 5 ngày cùng bạn đi dạo ban ngày, lẫn lái xe lên đồi giữa đêm, cùng nhau nấu ăn, chuyện trò ở gian bếp thật là vui.

Mình đã có hai hình xăm 3 tháng trước đó và chúng thực sự đã nhắc nhở mình rất nhiều về việc cần cười nhiều hơn cũng như mục tiêu sống hay mình như thế nào.



Tuy là mạng thuỷ, đại hải thuỷ nhưng mình thực sự yêu thích việc đi dạo, gần gũi thiên nhiên nhưng trớ trêu thay, mình không biết bơi. Hoàng hôn, những bức ảnh lúc hoàng hôn này được mình ghi lại khi đi dạo cùng bạn ở khu rừng quanh nhà. 


Không khí thật dễ chịu, lạnh nhưng vẫn có nắng, bọn mình đi dạo với tiếng lá khô lạo xạo dưới chân. Mình yêu những bộ xương cây hùng vĩ ở châu Âu, chúng đẹp một cách kiêu hãnh. Thật sự đẹp cũng không buồn đến mức phát khóc vì trơ trụi lá. Nhưng nắng chiếu qua chúng làm mình có cảm giác như chạm vào từng khớp xương của chính mình. 

Sau nửa đêm, lúc đã kết thúc buổi biểu diễn đầu tiên của Nón ở Luxembourg, mình đã đi bộ hơn 30 phút dưới cái lạnh 2-3 độ C cùng cộng sự. Rồi chịu đói với cốc nước cam vắt, nói chuyện huyên thuyên đến nửa đêm. Mình không nhớ nổi là vui hay buồn, chắc có chút phấn khích vì lần đầu đến châu Âu. Ngay lập tức yêu sự tĩnh lặng của những thành phố nho nhỏ, không có tiếng ồn nền xì xì rì rì như ở VN. Đó là điều mình nhớ và yêu nhất ở Âu. 



Miriam, cô bạn dễ thương, đáng yêu hết sức của mình. Bao nhiêu năm nay bọn mình vẫn thi thoảng nói chuyện với nhau. Hai đứa sống nội tâm dính lại với nhau sẽ nói liên hồi. Tình bạn của bọn mình không duy trì liên tục nhưng khi có dịp tương ngộ chắc vẫn như cũ. Hẳn nhiên chẳng ai giống chính họ suốt cả năm huống hồ vài năm. Chỉ là sự thay đổi nho nhỏ khó mà nhận thấy, về cơ bản có thể vẫn như cũ nhưng thói quen, nhu cầu, hành vi ít nhiều thay đổi.

Nhìn lại cuộc đời mình có nhiều người bạn cực kì thân thiết rồi đến một lúc nào đó, họ bước ra khỏi đời mình. Có lí do hoặc chỉ đơn giản dần lãng quên rồi rời xa. Dù là cuộc chia tay được định trước hay xác nhận thì cũng đều để lại trong lòng mình vết sẹo, lâu lâu ửng đỏ hơi nheo nhéo đau. Nhưng tôi còn làm gì được hơn ngoài việc chấp nhận, đúng chứ? Kiểu như có duyên tương ngộ, hết duyên thì chia tay vậy thôi. Dù vui dù buồn nhưng mình đều muốn cảm ơn họ về việc họ đã xuất hiện, đồng hành cùng mình một thời gian.



Kể cả Má mình cũng đã từ biệt mình được 2 mùa đông, sắp 2 mùa xuân luôn rồi. Điều gì đó trong mình đã chết. Thật sự. Dù thời gian ít ỏi mình còn lại với Người đã dạy mình nhiều điều hơn 35 năm trước; sự ra đi của Người có đôi lúc như là sự khởi đầu với mình. Nhưng thật sự rất khó để sống tiếp mà không có Má. Đường đời của mình không biết dài hay ngắn cơ mà làm sao khiến mầm xanh trổi dậy sau mùa đông rät mướt bây giờ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét