1/1/08

Bâng quơ chút chút, vừa chat vừa chơi (Time)


Đêm

mà em viết là khi cái không sáng rã rượi mệt nhoài ngã đứng ngã ngồi lên từng nóc nhà từng cửa sổ từng lá cây bạc phếch nỗi đau thì dường như mọi vật khoác lên nó một bộ mặt (mà anh thì gọi nó là mặt nạ) chân thật hơn, vứt bỏ đi những hình dạng cũ mèm muôn thủa như tự bao đời chẳng thể đổi khác & anh (em?) lại lao vào cô đơn & nỗi buồn cố tri. Sài Gòn chắc cũng lạnh em nhỉ?

Thời gian

em viết khi anh nói anh buồn, anh điên lên & rằng anh không biết chính anh đang sống hạnh phúc, & anh sợ hãi cảm giác êm đềm theo anh suốt một ngày chợt phũ phàng đánh rơi, uh em ạ, đúng là nó rồi đấy, anh bàng hoàng không tin tình cảm lại có thể vô tình đến thế, nó vụt bay khi hơi ấm còn lan toả trong từng nỗi nhớ, cái chạm tay. & anh bắt đầu nghĩ thế nào là hạnh phúc?

Entry blog

uh anh xin lỗi khi anh comment những dòng vô cảm vào lòng em bởi (đổ tại mày đó, em trai) cái theme (cũ chứ không phải theme mới) của mày làm anh đau hết cả mắt, liếc liếc như dao cau liếc đá, như chó táp vào má những mớ chữ lổm ngổm dằn vặt điên loạn hoà trộn màu đen của buồn & màu xám xịt của điên loạn & những khối lập thể đặc trưng của bóng tối. & anh (có thể trâng tráo) nhận ra sự vô tâm & lãnh cảm của mình.

Tưởng tượng

nhưng em ơi nỗi buồn đó, nỗi đau mà anh cứ phóng đại lên là thế kỷ ý (& em từng than rằng giá ta có no headz có phải tốt không,uh nhưng như thế thì anh là hoa lá cỏ cây gỗ đá mất rồi, mà không phải cây cỏ hoang dại cũng còn biết xấu hổ rụt rè khi hơi người sầm sập phả & gỗ đá cũng còn biết chảy mồ hôi & co ngót nữa khi giao mùa ư?) nhiều khi anh tự hỏi phải chăng ta đang cố mà ép mình phải gắng gượng mà tưởng tượng ra & dằn vặt mình trong nỗi đau mơ màng & xa xăm đó. (Suy nghĩ chủ quan, anh vô tâm nên hay áp đặt, em hiểu anh nhưng nhiều khi anh không hiểu em & không hiểu nổi chính mình). Sài Gòn còn lạnh không em?

Thiên địa vô nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu

uh đọc cũng in ít mấy cái câu kiểu này mà thực sự chưa bao giờ thấy tâm đắc với nó đến thế em nhỉ? Nếu không phải do Tru Tiên thì cũng đã từng đọc trên Tiền vệ (Avant-Garde), uh, câu này đúng quá nhưng anh chưa từng biết ai có thể lạnh lùng và tàn nhẫn dẫm lên những giọt nước mắt nóng ấm và nụ cười mê hoặc trái tim vỡ vụn do có người vô tình mà bóp nát đâu em. Các cụ ngày xưa nói thì thánh thật nhưng mà toàn lý thuyết suông, con cháu mà cứ chăm chăm chạy theo thì có ngày vỡ cả mộng đẹp mà trở thành một Chí Phèo hay một AQ đấy. Khổ lắm khi nỗi buồn & cô đơn ám ảnh.

(Lại) Thời gian

là vĩnh hằng & vô tận (thực ra sách Triết Mác nó viết là vĩnh cửu & blah blah gì đó anh đek nhớ), nó trải dài trong suốt cõi mênh mang cùng sự tồn tại của trời đất & huyền bí như cái lỗ đen vũ trụ vậy. Anh nhớ những đêm ta cãi nhau (tranh luận chứ nhỉ) xem giữa Cổ Long v.s Kim Dung tiên sinh, ai mới thật sự cuốn rũ lòng người. Hì hì, luận kiếm đến 3 ngày mà rốt cuộc chỉ chốt bằng một câu "đợi anh đọc lại sẽ bình tiếp", nhạt nhẽo thế em nhỉ?.

Hiện tại

tao v.s mày cứ thế đek nào đó, em tiếp tục mải mê với những thứ triết lý mệt nhoài người, sầu khổ đầu óc, & còn gì nữa nhỉ, hết Troy rồi lại cung Hoàng đạo, hix, em ơi, cái đó chỉ là tham khảo thôi,ai cũng giống ai thì đâu thành xã hội (chó má & đểu giả & thối nát & còn nhiều người tốt), mà chắc anh lo thừa, anh biết em đủ suy nghĩ để hiểu điều đó mà phải không, nhưng vẫn cố với vát (cho ra dáng một thằng anh) đừng để nỗi buồn ám ảnh em nhé, không đáng đâu (nói như đúng rồi em nhỉ bởi anh cũng đâu có ngoại lệ hị hị).

H(ậu h)iện tại

cứ lẳng lơ như thế, lúc vui lúc buồn, nhưng quan trọng nhất là không còn bị hoang tưởng & ám ảnh nhiều như trước nhưng lại trầm trọng hơn cái ảo tưởng thời gian, muốn thở dài & ao ước mùa đông đến mau để ta có cảm giác mình được thở & được yêu.

Kết thúc một ngày ngắn ngủi chỉ có ngủ, ăn, tán phét, đi làm & Nhớ.

Wednesday October 4, 2006 - 03:25am

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét