1/1/08

Rỗi việc (Time)


hay không sự ám ảnh làm tôi thao thức trong những đêm chẳng thể cảm nhận được hơi thở của chính bản thân của chính nỗi đau luôn luôn thường trực mặc dù ta luôn cười cợt và chế nhạo cái thói tự cao tự đại luôn coi cái tôi của bản thân lên trước nhất hoặc luôn luôn giả dối cho rằng ta cô đơn giữa đám đông giữa tiếng cười nói hả hê giữa những giọt rượu cay nồng đang tràn trề trên bàn nhậu giữa những bờ vai lả lơi và tiếng hát thật hay nhưng sao mà kịch kỡm và buồn cười nhất là luôn luôn cho rằng ta thống khổ và đắng cay ta đang trải qua một hoặc hằng hà sa số nỗi buồn thế kỷ (của đâu ra mà lắm thế nhỉ ừ công nhận buồn thì có nhiều thật nhưng em thì cố công khuyên giải mà ta thì luôn nhủ gắng mà sống gắng mà làm người người gì cũng được miễn là có được chữ người đấy)

Không

thể nghĩ rằng ta thật sự cảm nhận được nỗi buồn nỗi buồn tràn ngập trong những gì ta viết những gì ta suy nghĩ ta ý thức được cảm nhận qua xúc giác và tâm linh hình như không đủ hình hài lay lắt qua những góc phố vắng lặng chỉ còn mùi hoa (không rõ có phải hoa sữa hay không vì ta dốt môn sinh vật và cũng chẳng bao giờ quan tâm tới nó luôn vì thực tế luôn thấy nó là phù phiếm và chẳng mang lại nỗi buồn sầu thảm hay thế kỷ nào) và bụi (thật lạ là tôi luôn cảm nhận được hạt bụi những hạt bụi lơ lửng trong không gian trông như những tinh tú đang hoan ca trong vũ trụ nhưng lại chỉ xuất hiện dưới ánh đèn đường vàng vàng nhàn nhạt hoặc những sợi bụi mong manh tràn trề trên thân cây và những kẽ lá những mái nhà ven đường và làm bạc tóc tôi bạc con đường quen thuộc bạc những mái tóc vàng đỏ dựng đứng hoặc mềm oặt trên những khuôn mặt xinh xắn như búp bê nhưng đôi mắt sao buồn nhưng ánh lên những tia nhìn dã man và lạc loài đến thế).

phải chăng ta tự lừa dối mình vì ta chưa bao giờ tìm được mục đích sống mục đích tồn tại nhỉ uh em nói chết không dễ nhưng làm người càng không dễ uh đúng quá tôi không rõ em đã trải qua thực tế chưa nhưng sách vở nhiều khi nói cũng đúng mà thực tế lại càng đúng và nghiệt ngã (hehe nói cứ như đúng rồi ý khi mà bàn thân ta mồm cứ xoen xoét quan trọng gì những thứ phù hoa trong khi bản thân lại đang thở đang viết ra và đang sống xênh xang trên những con đường trải dài đầy hoa ấy mà hoa gì chẳng được dù nó có gai hay không có gai thì vẫn cứ phải đi thôi mà) nhưng nghiệt ngã gì thì nghiệt ngã ta vẫn thấy nghiệt ngã nhất là khi cái ông già mãi không chết Lão Tử thở ra một câu thối không chịu được là Thiên địa vô nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu - dịch Nôm nhé nó có nghĩa là Trời đất không có tính người nên coi mọi (người + linh hồn) vật (thực vật + động vật) như chó rơm - hehehe buồn cười đến đến chảy cả nước mắt mà đau lòng thừa nhận để đạt được cảnh giới này thì có mà đến ngay chính ông Lão cũng còn mơ mới tới level cao ngất cao ngưởng này nhá (cái câu đấy ấy mà nếu có áp vào bất cứ ông thần ông thánh hay ném thẳng vào mặt của Jesus Christ hay như ông Muhamed - Pro(bốc)phetian của Thánh Alah đi cũng chẳng thể lấy ra làm ví dụ minh hoạ được bởi các ông này cũng do con người nhào nặn và tin vào cái mình nhào nặn và thổi cho nó một linh hồn bất diệt và ám ảnh cưỡng hiếp thời gian ah không có chăng chỉ có ông Phật Tổ là gần gần mon men tới cái cảnh giới alien đó nhưng cũng không phải là ngoại lệ gì đâu mà vênh vang cười ngờ nghệch.

Không

hiểu tại sáo những điều không được làm mà các bố ngày xưa lẫn ngày nay nói sao mà nhiều đến thế nào là không trộm cắp không bài bạc không rượu không chè (trà mạn ngon thế sao các bố cứ ghép rượu với chè thế nhỉ để thức đồ uống ngon lành thế cứ bị hàm oan như cô Cám ý) không thuốc lá (hút thuốc có hại cho sức khoẻ và nhất là những người hút thuốc lá thụ đông em nhắc ta như thế mà uh ta nhớ rồi quên thế nào được nhỉ) hì hì ờ mà nói đến không tiếp chứ lạc đề lạc đề chả hiểu sao cứ nhắc tới em là ta lại luống cuống và type loạn xạ (đã chỉnh sửa rồi đấy các cụ ạ) mà cũng lạ là cứ nhắc tới là lại muốn nhắc tiếp ặc ặc ặc lan man quá lan man quá uh không tiếp nhé không nói dối (đố thằng nào con nào trên đời chưa bao giờ nói dối hay nói cách khác bằng mỹ từ là chưa nói thật hố hố) không luồn cúi bợ đít thằng to hơn mình uh ai cũng thế cả thôi kể cả nhiều người mình quý trọng thực sự cả về nhân cách lẫn tính cách (chuyện qua sông phải luỵ đò mà hì hì bắt chước em chẹp chẹp hai cái cho nó phải phép nào) ờ mà đúng là chuyện quan trọng thứ nhì mà không thể không nhắc đến là ta không thể không nói là ta yêu em hì hì đọc đoạn này chắc em cứ tưởng như là ta đang flirt ý nhỉ nhưng sự thực thì không phải thế bởi thực sự lúc này là ta quên sạch những điều muốn viết mất rồi mà chỉ đang nghĩ về em và muốn đem phơi tình cảm của ta cho nó bớt ứot át đi (đại khái lại bắt chước thơ em mất rồi hì hì yêu thế) sau khi đọc thơ về nỗi buồn chia ly của anh yêu mà em nói là buồn lắm khi còn đang yêu mà chấp nhận chia tay oh sao lại phải thế nhỉ nếu như khi chưa (chẳng) có một lý do nào thực sự khiến những con chim ríu rỉt yêu nhau mỗi ngày phải chia lìa đôi ngả ờ mà chắc do ta chẳng phải là anh yêu nên đek biết được cả hai nghĩ gì nữa nên chỉ phán xét lăng nhăng (mà em gọi là ngây ngô ý uh nghĩ lại ngây ngô thật nhỉ) ặc ặc ặc hix đấy cứ mải nhắc tới tình yêu làm ta suýt quên mất điều quan trọng nhất không nói nôt điều quan trọng nhất đối với ta với em với rất nhiều người khác nữa (dù biết mặt hay chưa biết mặt dù nhận ra hay sắp nhận ra) thì đó chính là không bao giờ nói không hoặc ngoảnh mặt với gia đình với bố với mẹ mà tốt nhất là với cả hai dù rằng ta chẳng hợp với bất kỳ ai. (khắc khẩu)

Có (ta muốn viết những vần thơ thật đẹp)

hoặc (nhưng buồn lắm thơ cứ mãi trốn ta)

Không (mà cuối cùng thì thơ hay là gì nhỉ)

hoặc không có (phải chăng là tuyết nguyệt với phong hoa )

hoặc có không (không không thơ đâu chỉ cần có thế)

tất nhiên là cả có và cả không (mà cần mình trải lòng với nhân gian - ô trọc và điêu tàn lắm)

Đêm nay mượn u uất (hì hì lại giả tạo rồi đấy) như các cụ xưa thường mượn rượu để chửi (yêu) nhau có vài dòng (ngắn ngủi) nhắn gửi tới những ai thực sự muốn hiểu những gì ta muốn nói (ngu ngốc ngớ ngẩn vớ vẩn tầm phào nhạt nhẽo trẻ con).

Tuesday October 3, 2006 - 03:51am

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét