22/10/09

phẩm giá con người

bữa nay mệt quá, kệ miẹ hết, nằm nghe nhạc và đọc bài này của chị Hương. bài hay và còn gợi nhớ một thời tuổi thơ của mình.

từ năm lớp 3 đến lớp 11 mình được nhận học bổng của một tổ chức phi chính phủ của Pháp. quả thật, tới giờ mình không còn nhớ tên tổ chức đã trao học bổng cho mình, cũng không nhớ số tiền (không quá lớn so với thu nhập trung bình đầu người thời điểm những năm 90 nhưng cũng là lớn đối với gia đình mình) mình được nhận (không đều đặn, có lúc 6 tháng, có khi 1 năm thì phải), chỉ nhớ một vài bạn cùng được nhận học bổng như mình và một vài cảm xúc cho những lần đi nhận.

ở thời điểm đầu, chỉ những bạn học giỏi, có thành tích Đoàn Đội, nhà khó khăn thì mới được nhận. hình như 10 bạn thì phải. hồi đó, có vài lần mình được chọn đứng lên phát biểu cảm ơn. thật tình, mình cảm ơn những người khác màu da không chỉ vì tấm lòng của họ dành cho bọn mình mà còn vì cách họ đối xứ với mấy đứa trẻ. họ ân cần, luôn cười và cầm tay rất chặt. dù mình không hiểu họ nói gì nhưng đối với một đứa trẻ lên 9, 10 thì nhìn sâu vào mắt cũng cảm nhận được tình cảm của người khác. ngược lại, những người đại diện ở VN, cụ thể ở HA thì khác. họ luôn có cái nhìn khinh khỉnh, nói với nhau sau lưng bọn trẻ những điều miệt thị. có lần mình nói với má, con không muốn nhận học bổng nữa vì những người làm chung cơ quan ba gặp mình đều nói với ý mỉa mai, kiểu như, lần sau đi nhận học bổng thì nói má con may cho cái áo mới, thay cái quần mới lên hình sáng sủa hơn.

rồi sau những trận bão, lụt lớn, cứ nghe tới mấy chữ Quyên góp cứu trợ đồng bào miền Trung thân yêu hay Vì khúc ruột miền Trung hay những gì tương tự thế là mình dị ứng. cái kiểu, năm nào cũng như năm nấy, bắt mọi người quyên tiền cho mình. một hai lần thì còn nghĩ tới nghĩa cử lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát chớ trăm lần như thế thì ai mà chịu cho thấu. riết đâm ra bực mình, tự nhiên cứ bắt mình quyên góp cho ải cho ai xa lạ. mà nhứt là quyên cho đã chưa chắc gì đã tới tay được người cần nhận. có đôi lần mình đi nhận hàng cứu trợ. thề, chưa bao giờ mình cầm được 1 đồng, giỏi là vài ba gói mỳ gói, một nhúm quần áo cũ, có năm được thêm vài ba lít nước đóng chai. má mình toàn cho lại mấy nhà nghèo trong xóm vì mỗi phần quá ít, những nhà đó con đông, sẽ không đủ. vì thế, thành thực mà nói, mình không khoái mấy vụ quyên góp rồi chụp hình này nọ đưa lên báo đâu. bất nhẫn lắm!

5 nhận xét:

  1. Sirius Star22/10/09 22:46

    Phú quý sinh lễ nghĩa em ơi, cứ thông qua đoàn thể tổ chức tỉnh đại diện bà con nhận quyên góp thì bà con có nước húp cám. Còn mấy vụ chụp hình đăng TV thì quá thể. Đã làm từ thiện còn đòi trương mặt mốc lên thì thiệt quá đáng.

    Trả lờiXóa
  2. thỉnh thoảng em cũng quyên góp, thường nghĩ là mình làm việc 1 việc tốt. Thấy có những vụ tiêu cực phanh phui, như hồi Tết chẳng hạn, thì chỉ thấy buồn. Còn chuyện chụp hình thì Let it be

    Trả lờiXóa
  3. bài này hay tới bất ngờ! đáng suy nghỉ lắm

    Trả lờiXóa
  4. Uh. Đọc đáng suy nghĩ lắm. Hay lắm

    Trả lờiXóa
  5. @ chị Lún mí bác đàm hà phú: em sẽ chuyển lời của anh chị đến chị Huongtran. :)

    Trả lờiXóa