13/8/11

giá mà 19

tự nhiên, hôm nay nghĩ, nếu lúc này không phải 29 tuổi mà là 19 tuổi, tức 10 năm trước thì hay biết bao nhiêu. vì tui 29 biết mình muốn gì, đi con đường nào, cũng bối rối nhưng không sợ sệt như 19. hồi đó đi mà như mù, phải đi, nhất định đi chứ không biết đi đâu, về đâu. đúng là cái trò hướng nghiệp ở xứ mình tệ thiệt. cơ hội cho những đứa trẻ trên 15 tuổi khám phá năng lực của mình nhất là ở quê không có. hồi đó ngoài trường lớp, ở nhà, tui chẳng có hoạt động nào khác để biết mình làm được gì, cần bổ khuyết gì. giờ nhiều cái thấy đã muộn, nếu biết lúc mười mấy tuổi chắc chắn đã khác.

tui có nhỏ em họ, năm nay lên lớp 11, từ 14 tuổi tui đã xúi con nhỏ làm những chuyện mà người lớn như ba mẹ ẻm, má tui, cô dì... xúm lại can ngăn vì sợ. sợ nó bị tổn thương, sợ nó ngã, sợ nó gặp chuyện không may. nhớ có lần, con bé đòi đạp xe về nhà nội, từ nhà tui tới nhà nội nó là ngoại tui chừng 60 km. không ai cho, trừ tui. tui có nói nó vì sao tui tán đồng, tui cũng dặn dò phải chuẩn bị gì khi đi, chú ý gì, rồi đi xong thì ghi lại nhật ký nữa. nó đấu tranh, năn nỉ, rốt cuộc, khóc 1 trận rồi đi xe đò. sau vụ đó, tui nói chuyện với ẻm, rằng bình thường em không tạo dựng đủ niềm tin cho mọi người từ việc đi xe cho tới nhanh nhạy trong quan sát nọ kia. vậy nên, lùi chuyến du hành này lại và tạo dựng niềm tin với mọi người cái đã.

ba mẹ và cô nó rất thương nó, nhưng thương theo kiểu muốn gì cho đó chứ không có tạo điều kiện hay ép nó phải biết mình có gì thành ra cũng còn ngờ nghệch lắm. nó cũng có máu phiêu lưu, muốn làm gì tự do lại thêm có bà chị khuyến khích nó càng muốn làm theo ý nó. đã có lần chống lại ý muốn học trường chuyên của nhiều người lớn, thành công bởi chính lý lẽ của mình nên sau đó ẻm tự tin hơn. tui thấy vui khi mỗi lần về, ẻm hỏi tui cái nọ cái kia, về quyết định tương lai, đi du học, học ngành gì. tui khuyên ẻm, muốn biết về nghề nào đó, nếu có cơ hội, cứ sờ mó cầm nắm thử để biết có thực sự thích hay muốn làm không. dù không dễ nhưng tui nghĩ nếu được thì quá tốt.

ngoài em họ, tui thấy mừng khi vài em tui biết có cơ hội được đi ra, cọ xát, biết mình là ai, có những gì. nhìn thấy sự tự tin của họ sau mỗi chuyến đi, tui rất vui, như tui vừa được trải nghiệm vậy. giờ tui cũng cố gắng nắm bắt cơ hội để học, hiểu bản thân và cũng hiểu cho người khác. có thể k phải lúc nào tui cũng đúng nhưng tui dừng lại một vài nhịp để thử đặt mình coi sao, không đúng thì cũng qua cơn giận. đằng nào cũng tốt. có điều, rất khó để làm trên hiện trường, lúc mọi thứ dính với nhiều người, lúc nào cũng phải "ngay và luôn".

3 nhận xét:

  1. Chị mày cũng đếch cho thằng Hậu làm gì hết, chỉ thích nó ở nhà với chị thôi.

    Trả lờiXóa
  2. em ơi, tuổi 19 có cái đẹp của nó, đừng tiếc những ngày đã qua :)
    Chị đang 39 và chị cũng đang ước quay trở lại 29 :))
    Vì vậy tốt hơn hết em cứ enjoy ngày hôm nay của em

    Trả lờiXóa
  3. chị Hương: em đang và sẽ tiếp tục tận hưởng ngày hôm nay chị ạ! ;)

    chị Phụng: em chẳng ngạc nhiên đâu nha! :P

    Trả lờiXóa