20/8/11

những ngày không muốn nói chuyện với ai

tui thấy nhẹ đầu hơn. nghe được rõ nhịp cưa, đục, khoan của toán nhân công sửa nhà cách cửa chừng 5 m. có ngày tui không ra khỏi cửa, có khi hai hoặc ba ngày luôn. tui ra khỏi nhà có thể đi dạo, đi chợ, nhìn mọi người, cười với họ mà chẳng nói gì. tự nhiên tui không muốn nói, chẳng muốn nghe, thậm chí một tiếng thở dài, một cái cau mặt tui cũng không muốn nghe, thấy. hôm nào đó phải giao tiếp vì công việc, thấy mệt dễ sợ. mệt tới mức muốn nằm lăn ra, phải chi chặt đôi tay để lại cho nó gõ trên máy tính, còn đầu, mình thì được nghỉ ngơi.

tui ngồi nhìn mấy cái đài sen đã khô, cái cành cong queo theo nhiều hướng nhớ lại lúc sen nở thì sao. rồi giặt núi đồ, vò từng cái nhớ lại dùng nó vào dịp nào, gặp ai, tiễn bạn nào. đổ nước xả ống cống thì nhớ trong 1 tháng nấu những món gì, chiên bao nhiêu lần, luộc thứ gì, kho cá hay thịt. nấu nướng thì nhớ ra, dạo này hay thèm cơm ngoài, thứ không phải mình nấu, vị khác như kiểu hotelsick khi đi xa về í. quét và lau nhà nhận ra bụi đã đóng trên mấy cuốn sách bao lâu rồi, dự định làm túi bọc kệ sách bị hoãn cách nay mấy tháng. khi biến tấu cái áo vừa mua bằng việc thêu thêm vài thứ thì nhớ dịp tựu trường xưa thường tự thêu bảng tên cho mình, rồi cho em gái, thêu khăn tặng trai, làm cho mình. thi thoảng viết linh tinh khi xem phim, nhớ má.

đại loại là thấy thư giãn vì không phải nghĩ ngợi từ những thứ tai nghe thấy, tư duy trước khi nói ra. tui ngán người. ngán cả những gương mặt thân quen lẫn xa lạ. tui muốn ở nhà một mình, dù có hai mình nhưng bạn kia vô hình với tui. đọc sách, chán thì bật nhạc nhảy nhót um sùm rồi coi phim, nhòm này nhòm nọ, đi lại trong phòng, nghĩ về những việc tui phải làm, chuẩn bị. thấy đầu óc sáng tỏ hơn khi không gặp ai, nói chuyện. trong những cuộc giao tiếp hiếm hoi ngay lúc tui bịnh hoặc sau đó cũng thấy nhẹ nhàng hơn dù đó là cv.

những lúc xuống tinh thần như thế, được xem một tác phẩm hay, nhất là múa, rồi sau đó ngồi vỉa hè, uống bia, nói chuyện phiếm với các biên đạo, diễn viên đó và những bạn theo nghề múa khác, thấy đầu óc giãn ra, thần kinh bớt căng. cái chính là máu lại tràn lên tim, tim truyền đến não, thấy hăng hái trở lại, yêu công việc, khát sống. khi não tui biểu tình, tui muốn nó được tiếp xúc bằng thứ ngôn ngữ khác - không phải bằng lời để mọi giác quan được đánh thức. đó là lý do tui yêu nghề tui đang làm, cơ hội cho tui được tiếp cận, nghe, chia sẻ và học hỏi từ những người cực kỳ giỏi và đam mê công việc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét