8/8/11

nói thật, cứ mỗi lần xem So you think you can dance là tui lại muốn viết vì cảm xúc của những tiết mục, mà phần lớn là ở thể loại múa đương đại (contemporary) mang tới - tui thấy gần gũi với thể loại này nhứt từ âm nhạc cho tới động tác, nhất là chủ đề. tình cảm, trải nghiệm của biên đạo là chất liệu để họ tạo nên các động tác, còn diễn viên là người thừa hành như đầu bếp nấu các món theo công thức bếp trưởng đề ra. tuy nhiên, cũng như nấu nướng, nếu không làm với cả trái tim và tâm trí, khó lòng có được một món ăn ngon miệng lẫn ngon mắt. nếu có được câu chuyện đằng sau món ăn đó, hẳn sẽ còn thú vị hơn, đúng không?

nguồn cảm hứng trong phần 7 này [tui chưa xem những phần khác] đến từ MẸ, sau đó đến BẠN. Robert đã khóc khi được chia sẻ cảm xúc về mẹ với biên đạo Travis, cả hai nhận được sự đồng cảm từ giám khảo Mia, chị vừa mất mẹ trước đó 1 tuần. khán giả, tui, cũng khóc như mưa, bởi không người nào trên đời này quan trọng với tui bằng má.

tui từng đau đớn khi nhìn thấy má mình khóc, tui từng gắt lên với bà khi bà vì quá hiền lành mà tự làm đau mình, tui từng chết điếng, không khóc nổi khi nghĩ má sẽ bỏ tui đi mãi mãi. má ăn được, ngủ được, má vui là tui vui. tui tuy không chiều theo những mong muốn của má nếu là quyết định của đời mình nhưng tui biết, dù tui làm gì, chỉ cần tui khỏe, tui hạnh phúc với lựa chọn của mình, bà cũng sẽ hạnh phúc. má đã hi sinh cho tui nhiều, tui biết, cho tới khi nào tui chưa làm mẹ thì tui cũng chưa hiểu được lòng mẹ bao la thế nào. tui cũng chưa thể biết được sự nhọc nhằn 9 tháng cưu mang rồi sinh con thế nào, chăm bón bú mớm nữa. má tui kể, tui là đứa khó nuôi từ trong trứng nước, hành hạ má đủ kiểu. sau này tui lớn, tui cũng ương bướng như hồi còn trong bụng má. tui đã quyết thì tui làm, tui không nhân nhượng. chắc chắn má tui cũng buồn nhiều, nhưng má cũng phải bỏ qua cho tui, vì nước mắt chảy xuôi mà.

mỗi năm trôi qua, tui càng cố gắng tranh thủ thời gian về với má. quanh quẩn ở nhà thôi chứ chả làm gì đặc biệt. đòi ăn cái này, đòi uống cái kia, nhưng mà má ưng vậy. kể ra thì tui cũng muốn đi chơi đó đây hơn là về HA, nếu không có má ở đó thì chắc năm thì mười họa tui cũng không về. về HA 1 tháng, có khi 2 tuần tui chỉ ở tịt trong nhà, không bước ra khỏi ngõ, cũng không thấy bí bức. với tui, HA là má, má là HA. nên ai hỏi HA có chỗ nào hay, ăn chơi ở đâu, tui đều nhờ em gái tui tư vấn, chớ tui chỉ biết góc bếp của má tui thôi.

về bạn bè, nói sau nha. tui đang bịnh. mệt quá, thở không nổi, nói không ra hơi.

7 nhận xét:

  1. Mrs. Truong8/8/11 14:46

    ôm cái nè

    Trả lờiXóa
  2. anh luôn thấy mình có lỗi vì ở quá xa, ít có cơ hội được gần gũi và chăm sóc mẹ anh.

    Trả lờiXóa
  3. Chị thấy em thương má em lắm.

    Trả lờiXóa
  4. Sắp về với Má rồi, về ráng mà ngoan nha.

    Trả lờiXóa
  5. Nhỏ này phải uống thêm thuốc bổ ta ơi, bệnh suốt.

    Trả lờiXóa
  6. Tình thương của má đối với mình, bao la lắm. Nước mắt có bao giờ chảy ngược, đúng không em?

    Trả lờiXóa