31/8/13

chỗ dựa

1. tui hay được bạn bè chọn làm cái sọt rác để xả, cái ghế để tựa nhưng tui cũng không biết vì đâu họ có nhu cầu đó? có khi vì tui không thường hỏi "tại sao", họ muốn nói tui cứ để họ nói, chẳng cần truy vấn làm chi. thiệt ra đâu phải lúc nào người ta cũng cần lời khuyên hay chỉ ra những ưu nhược điểm. với lại có khi cũng tại tui thường kiệm lời trong những tình huống ngoài mình. tui quan niệm chuyện ai, người đó xử lý vì mỗi người một cá tính nên góc nhìn sẽ khác, cái mình nghĩ là đúng chưa chắc đã đúng với họ, đặc biệt là chuyện tình cảm. do vậy, nếu ai hỏi gì tui mấy chuyện ngoài công việc - mang tính chất trung tính hơn một chút - thì tui hiếm khi nói ý kiến của mình. thêm nữa gần đây, tui già đi nhiều nên có xu hướng nghe, nhìn, phân tích rồi để đó hơn là nói. cái tính này tui thấy hợp với tui hơn là nói, cứ hễ nói lắm là tui mệt đứt hơi. nghe thì cũng phải là những điều thú vị mới thấy đã tại mở mang được đầu óc, còn những lời sáo rỗng, khoe mẽ, thể hiện thì thiệt tình, tui ớn.

quay lại vấn đề trước, tui tự nhân thấy mình không phải là chỗ dựa tốt, chỉ là cái bồ chứa giỏi. nghĩa là tui nghe, biết vậy, để đó, chẳng có nhu cầu nói lại hay mang đi buôn bán nhưng tui cũng chẳng thường đưa ra ý kiến cá nhân. mọi thứ mình nói ra suy cho cùng chỉ là sự sáo rỗng, không cần thiết.


2. tui thường có xu hướng tiêu cực khi nhận ra mình bắt đầu lệ thuộc vào công cụ nào đó hoặc ai đó nhất là khi sự chi phối theo hướng xấu. nếu là ai đó thì tui tiết chế mọi sự khiến bản thân gần như hành động một cách vô thức, cảm xúc bị xáo trộn theo mối quan hệ đó. nếu là công cụ ví dụ facebook thì tui ngừng sử dụng. từ chuyện tiêu tốn quá nhiều thời gian cho nó, tui còn thấy tình trạng than vãn gia tăng, năng lượng tiêu cực cứ ở lại và gia tăng mỗi khi có chuyện trong những lần tương tác trên thế giới ảo. có người gào lên, làm nghề đó mà không dùng fb là sao? tui chưa bao giờ nghĩ việc làm chỉ là việc làm, nó là cuộc sống là cách tui tận hưởng cuộc đời này. tui sẽ từ bỏ những thứ có thể khiến tui không hạnh phúc hoặc mệt mỏi mà không tìm ra lối thoát. không yêu những gì mình làm là nỗi bất hạnh với tui, nên thường khi tui đã không tìm được tình yêu, mục tiêu với bất cứ điều gì thì tui từ bỏ.

lâu lắm rồi tui chẳng có nhu cầu cần chỗ dựa. thấy hài lòng với sự tự lập trong mọi việc của mình. kẻ thù lớn nhất là bản thân và cũng là người bạn tốt nhất, kẻ yêu thương mình hơn cả nên khi có chuyện, tui thường cho mình quãng nghỉ rồi tìm nguyên nhân, phân tích hậu quả, lên hướng khắc phục và chiến lược hành động. cứ vậy, tui tự mày mò, tự chiến đấu, chẳng thiết tha nói với ai nữa. làm gì cũng có kế hoạch B, không có người này thì tìm người khác hoặc tự xử lý chứ chẳng buồn tức tối, cáu giận như xưa. nhiều lúc cũng thấy buồn vì sự trưởng thành và độc lập này vì chắc chắn chúng khiến người khác e ngại. 

3. yêu là nhu cầu được trao khối tình cảm của mình cho người khác chứ không phải là được đáp trả. lẽ tất nhiên đường hai chiều bao giờ cũng hay hơn, đỡ phải chật vật với việc đi quá, đi vòng nhưng việc trông mong vào những điều ngoài mình là điều không tưởng với tui. chuyện đó quá mạo hiểm, mệt mỏi và dễ dẫn tới sự vị kỷ. đôi khi tui làm những chuyện điên rồ trong mắt của hầu hết mọi người nhưng tui chẳng quan tâm, thật ra tui quan tâm đến cảm xúc của bản thân, lúc trao đi cũng là lúc nhận lại. tui muốn trao chứ chẳng thể ép tui trao cũng tương tự, tui không thể buộc người ta nhận. không nhận là sự thiệt thòi của họ khi đưa ra lựa chọn, sau khi trao mọi thứ thuộc về người khác, mọi phận sự của người trao tới đó là hết. chẳng việc gì phải suy nghĩ, ai trân trọng thì sẽ có lần sau, ai coi thường thì đó là cơ hội tốt để biết mình chẳng cần tốn sức, nhọc công vì họ nữa. mấy thứ này tui đủ tinh ý để nhận ra chỉ trong một tích tắc nên không phải mệt mỏi để căn vặn, hỏi han. hướng tương tác ngược lại tui coi là giá trị cộng thêm, có thì tốt, không thì cũng chẳng sao, coi như một phép thử.

4. không ít người nhận xét tui lãng mạn, mơ mộng. họ không sai nhưng tui không phải là kẻ sống trên mây cũng chẳng phải người thực dụng. tui chỉ thực tế, logic kết hợp với sự sáng tạo dựa trên trí tưởng tượng và dành chỗ cho tính lãng mạn. do vậy khi làm gì tui thường đòi hỏi sự kết hợp giữa các yếu tố này thành ra nhiều người nhìn vào thấy sao con này quá cầu toàn. thiệt sự tui chỉ muốn làm tốt nhất có thể, mình có khả năng làm tốt hơn thì không thể chỉ dừng ở mức tạm được. tui không quan tâm lắm đến cái nhìn của người khác, tui chỉ lo mình đối diện với bản thân ra sao. vì kiểu đó nên mỗi khi tự kiểm điểm tui là người khắc khe với bản thân thật sự giữa một số người khác nói thì vậy mà khi bỏ phiếu thì luôn tự đánh giá nhẹ tay hơn. 

5. chung quy, tui là người vị kỷ nhưng biết cảm thông với người khác chỉ không để những lực khác ngoài mình tác động. dù vậy, tui vẫn thường bị căng thẳng đến mất ngủ vì công việc. phải chăng vì tui luôn đòi hỏi cao, tự ép bản thân đến chân tường?

bonus góc nhìn từ chỗ tui nằm ra cửa sổ. mành cửa bằng gỗ này sẽ được khoác áo mới trong 1 tháng tới.




2 nhận xét:

  1. 4. hơi bị giống nhau chổ này đó

    Cái màn cửa này dễ thương, còn định thay cái khác nữa là sao? Nhớ chụp khoe nếu thay xong nghen

    Trả lờiXóa
  2. thiệt ra cái phần ở trên, điểm tựa để treo mấy cái chai đó chị là bằng gỗ, hiện giờ đang cũ, em định bày trò cho nó trông vừa mới vừa cũ chứ không thay. ;) nhất định sẽ khoe mừ!

    Trả lờiXóa