11/8/13

"cuộc đời là những chuyến đi"




cái này được đặt tên là "cuộc đời là những chuyến đi", tên nghe sến rện vậy là bạn thân nó nhìn thấy hình thì buộc miệng nói vậy chứ với tui chỉ đơn giản là creative board. chung quy là tui muốn có cái để nhắc nhở mình phải động não, động tay động chân và cũng là cho cái nhà thêm mảng màu đặc biệt. ý tưởng đến khi tui đọc cuốn sách Óc sáng suốt của Nguyễn Huy Cần - Thu Giang, NXB Trẻ và cộng hưởng với cái đầu điên rồ của tui. cuốn sách này cần thiết cho tui vì tui nhận thấy mình cần thuật tập trung, sắp xếp thời gian, tổ chức công việc và quản lý trí tưởng tượng. sách này được tặng, một chị biên tập viên của NXB tặng. tui chưa viết được cái thư cảm ơn chị ấy nữa. thiệt tệ ha. tui hoàn thành cuốn này ở Bali hồi tháng 3, ngồi ở một quán ăn trong con đường nhỏ Dewi Sita thuộc Ubud vẽ sơ đồ tóm tắt cho các chương, còn đọc dằn dai ở Agasoka Bungalow trên đường Monkey Forrest. 

tui làm cái bảng này trước khi tui quay lại Bali lần thứ 3 hồi tháng 5, sau khi tui cắm mặt cắm mũi vì vụ có tên "Voyage à Cannes" do YxineFF phối hợp cùng Rémy Martin tổ chức với khách mời danh dự là đạo diễn Trần Anh Hùng. mọi người có thể xem ở đây: yxineff.com hoặc cập nhật thêm thông tin và hình ảnh ở: https://www.facebook.com/yxineff

cái bảng này được hình thành nhờ sự trợ giúp nhiệt tình ở phần chọn vật liệu và khoan, gắn lên tường bởi bạn ấy. tui là người chỉ đạo các phần còn lại từ sơn phết cho tới dán cái gì lên. dĩ nhiên, vì nó là của tui, ra đời bởi tui mà. :)) nói chung là nhiều hồi tui cũng không hiểu vì răng mà mình lạ như ri hết á! Nàng hay nói: trời ơi con tui, chỉ có nó mới nghĩ ra mấy cái trò mà tui hổng nghĩ ai có thể bày ra được, lạ nhứt là nó không có sợ tiếng đời ra vô. trời ơi, lo tới cái đó thì chắc mặc quần xi líp màu gì cũng phải lo quá! (mà giỡn, vụ này là phải lo à, mặc hổng đẹp đống bên ngoài đẹp cỡ nào cũng tè le hết ráo!) 

chính bởi vậy, hồi tui đi lòng vòng, tui rất dễ làm người lạ, có cả mấy bạn bán buôn những sản phẩm tự làm kỳ kỳ nhiệt tình chỉ dẫn cách làm, rồi cả mẹo để làm cho đẹp cũng nói luôn. khỏi phải thưa là tui thấy vui cỡ nào. thêm nữa tui có thiên hướng điên điên vì môi trường, cái gì thấy xài hao mẹ thiên nhiên là tui nhảy dựng nên nhiều hồi cũng hơi nhục vì người ta nhìn mình kỳ kỳ rồi khẳng định "mày là người Nhựt!" 

postcard, chắc nhiều lần tui thể hiện tui khoái cái trò nhận và gửi postcard rồi hen. nhưng tui còn khoái đi và tự gửi postcard cho mình nữa kìa. đi về ba đời rồi mà postcard cứ rề rề, từ từ mới gõ cửa cũng vui, nhứt là đọc lại mấy dòng cảm xúc chính mình ghi trên đó, tại thời điểm, nơi chốn khác mang lại cảm giác khó tả, như nhắc nhở phải đi, phải mở rộng trái tim, mở to mắt và hỏi nhiều, nghe như uống lúc khát. thiệt tình tui không có cảm giác ghen tị với người đẹp hay giàu bởi hai thứ đó ngoài tầm với, tui chỉ ham muốn được đi khi được nghe những điều thú vị từ bạn bè mình sau mỗi chuyến đi của họ. 
bạn ấy đi Ý, gửi cho cái postcard đẹp muốn xỉu luôn, trời ơi, sao tui đi lùng mà hiếm khi nào tìm được cái postcard nghệ thuật như vậy chớ? thiệt là hận quá đi! nghe bạn ấy kể về mấy cái bảo tàng, mấy festival về công tác tổ chức, mức độ hoành tráng với ngồn ngộn thông tin là não tui bị kích thích dã man. hic. 

người ta hay nói đứa nào có nốt ruồi ở chân thì đi nhiều, tui hổng có nốt ruồi ở chân nên tui hơi lo, lỡ đâu tui chỉ đi ra đi vô đi tới đi lui thôi thì sao? hụ hụ. bàn chân này có 2 cái sẹo.
1 ở chân phải - đo đường dốc ở Bali hồi năm ngoái, tới giờ hết đau rồi nhưng sẹo vẫn ở đó để nhắc nhở mỗi lần đổ dốc là sợ. cái sẹo này từng làm tui mất nửa năm không mang giày pump được vì ngay chỗ khớp của ngón cái, cũng hận lắm á, tại điệu mà bắt mang sandal với đế bằng hoài chịu sao nổi. nhưng giờ thì ngon rồi, ơn trời cũng đáp lại nỗ lực giữ gìn cứu chữa của tui nên em sẹo hổng có đen thui, hổng lõm chẳng lồi, bằng thứng à! nhìn xa xa hổng có thấy, dí mắt vô trừng trừng may ra. 
1 ở chân trái, ngón trỏ, bị cái tấm thiếc làm cái bảng ở trên cắt ngọt xớt khi bạn ấy tháo dây cột. nhoằng 1 cái chưa đủ chớp mắt thì máu me đầm đìa ngón chân, nhỏ xuống nền nhà coi thấy gớm. mà cũng gan, tự xử chớ không đi chích ngừa uốn ván. chân vầy chứ cũng chạy tá lả mỗi khi làm sự kiện với YxineFF. hồi chân phải, ngón cái bị bật móng, bó chặt rồi chạy cho lễ trao giải 2012 hơn 1 ngày, cà nhắc tuyển và huấn luyện tình nguyện viên cho YxineFF. tới cuối ngày mở ra làm thuốc thì mủ đóng 1 lớp dày cui, vàng ruộm như nghệ luôn. lỳ thiệt chớ! cũng may là cơ địa cũng thuộc dạng hiền (tui hiền mà!), bó thêm hành mọi (loại màu tím, không ăn được thuộc loại kháng sinh thuốc Nam) chừng 1 tuần khi về với Nàng thì ngon lành. có điều phải mất hơn nửa năm thì móng ra mới bình thường, giờ như trong hình, nhìn chắc chắn hổng biết ẻm từng dựng đứng 90 độ, máu trào ào ào, Nàng bắt phải bẻ cụp lại, ấn xuống nếu không muốn cái móng mới nhìn thấy gúm. nén đau, con nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ và quả thật, cái gì cũng có giá của nó. móng mới ra có cái móng cũ đã hư ở trên che chắn nên mới hổng có lồi lõm. 
nói vậy chớ tui còn nhớ, hồi tháng 3, tự nhiên một buổi sáng thức dậy trong căn phòng mái lợp bằng lá dừa, xung quanh khỉ nhảy rầm rầm lên mái nhà, lên ban công, ngồi lột chuối vừa ăn vừa nhìn tui qua khe cửa hẹp đầu giường bỗng... gót chân trái quất cái bụp vô ngón chân bị thương. móng rớt cái bặt ra, lộ nguyên lớp móng mới còn mềm 1/3 hồng hào dễ thương nhưng mềm oặt, tắm rửa, kỳ cọ là ẻm nhũn ra. khỏi phải nói, tui lo cỡ nào nha. mặt mũi hổng có ngon lành gì rồi thì tay chân (nhất là móng) cũng phải trắng trẻo nguyên vẹn cho đỡ nhục chớ. vậy là tui gào lên với Nàng, Nàng trấn an, giờ con xinh hơn hồi nhỏ nên không có sao đâu. chịu nổi hông! nhưng nói chung là gốc móng mạnh khoẻ và được dưỡng tốt nên từ từ em ấy cũng ngon lành như tui muốn, mới được chừng hơn nửa tháng thôi hà.




2 nhận xét:

  1. Email gấp địa chỉ của em để chị gởi card coi :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ối giời, quý hoá quá! mần liền mần liền. :)) chưa có cái gì từ nước Úc xa xôi hết ráo.

      Xóa