27/12/07

1 đám mây

giữa Đà Lạt xa lạ, lạnh lẽo dù đầy nắng, tôi gặp lại anh sau ngót 2 năm bặt tin. tôi tự hỏi, liệu anh có thắc mắc tại sao trong suốt thời gian qua tôi ko gọi, ko nhắn cho anh dù chỉ 1 cái tin ko nhỉ? anh gầy đi nếu so lần cuối tôi gặp, đầu đinh, nhìn hay hơn. tôi thích nhìn dáng anh từ phía sau, anh cho tay vào túi áo, đi thong thả, hết xuống rồi lại lên những con dốc của Đà Lạt.

update tình hình hiện tại và thông báo những kế hoạch gần nhất. và tất nhiên, anh cũng muốn biết điều tương tự từ tôi. nhưng thật sự, tôi ko biết kể cho anh nghe từ đâu, điều gì. do vậy, chỉ đơn giản, “hiện tại, mọi thứ với em tạm ổn”. anh ko vặn vẹo câu trả lời ngắn gọn đó, mà nhũn nhặn, từ từ moi móc thêm các thông tin khác trong suốt quá trình cafe. nhưng hình như anh chẳng có thêm thông tin gì nhiều từ tôi. anh đã mua đc nhà, mừng cho anh. tháng 4 năm sau anh cưới vợ, vui cho anh. rồi cũng phải đến lúc có tổ ấm riêng chứ! hôm đấy, tôi lạnh run bần bật, và cố để anh ko nhận ra. chắc là do cốc nâu đá! đêm đó, tôi mất ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét