30/12/07

Gh[en và Gh]ét (Time)


Ghét

Tôi ghét suốt ngày phải ngồi nhìn [cái] màn hình ngu ngốc để tưởng tượng về hình ảnh ai đó

Tôi ghét những lúc phải nhớ nhung ai đó khi đang ngồi nhìn [cái] màn hình ngu ngốc.

Tôi ghét những cảm xúc mơ hồ & ngớ ngẩn buông thả khi ngu ngốc nhìn [cái] màn hình.

Tôi ghét suốt ngày phải tưởng tượng xem em đang làm gì & vất vả thế nào khi mình chỉ biết ngồi nhìn ngu ngốc [cái] màn hình .

Ghét

Tôi ghét phải đọc Rừng Na Uy (thích cái tên Norweigian wood hơn) trên màn hình, đau mắt mà cũng gần xong rồi. Những hình ảnh nhẹ như tờ giấy quảng cáo rách bươm & hững hờ ôm lấy cột điện trên vỉa hè ngã tư Lý Thường Kiệt cắt Phan Chu Trinh. Cảm xúc cứ thế mà tan chảy trong cái không khí ảm đạm [:D] & nghẹt thở.

Tôi ghét nhìn thấy bức tường lát gạch đỏ ngu ngốc không mọc tay để khói thuốc làm cay mắt. Tôi ghét áp sát mặt vào song sắt, ghét cái lạnh buốt hôn lên má rồi chạy loạn. Tôi ghét một mảnh đưòng ghép với ành đèn vàng mờ nhạt ủ rũ bụi như sương.

Ghét

Tôi ghét khi muốn viết những cái gì đó thật buồn để tụng ca [cái] sự cô độc vĩ đại, mang mang và cố hữu. Nhưng chỉ thấy toàn từ ngữ, vô hồn và thiếu muối. Trước đây những thứ đó thật dễ dàng như bản năng. Hay [là] lúc đó mình đạt đẳng cấp viết trong vô thức Image. Ôi NietzcheImageFreudImage! Giờ thì khác, "chỉ có lý trí mới có quyền cắt vụn giấc mơ" - hình như Jorge Luis Borges đã nói như thế (maybe thus spoken J.L.Borges ^^).

Tôi ghét những hình ảnh em cứ bám riết hoặc mê mải ham chơi chẳng thể giải toả. Tôi ghét những hình ảnh em ám ảnh ngay cả khi chả có gì làm hoặc đang đi tắm, uống cà phê (dạo này là sữa chua đánh đá) & buột mồm nhớ đến em khi câu chuyện đang là đảng Lao động Bắc Triều Tiên, Nhân dân nhật báo, bầu cử Quốc hội Mỹ giữa nhiệm kỳ ngày 7/11, Vietnam và PNTR, blah blah...

Tôi ghét những bến đò vắng khách trong cái lạnh mới mẻ ôm choàng những giọt đăng từ vị trà ngon, lọ mọ những bài thơ của ủ dột, lấp lửng những truyện cực ngắn, mini & thường thì day dứt, uhm, mà cả những lời ca chất chứa ái tình nữa, uhm, hôm nay bức tường nhà tôi sao không [có] tay?

Tôi ghét khi em không thể đi ra từ hình ảnh do não tôi dựng lại (3D đấy nhé) và lại cười. Ám áp quá khiến nắng lạnh cũng làm tôi phải nheo mắt & bật cười ngu ngốc.

Tôi ghét bản thân mỗi khi đọc Walking Around Image của Pablo NerudaImage bằng English version lẫn Annamese version của Đinh Linh Image. Bỗng nhiên tôi không muốn làm người. It so happens I am sick of being a man.

Tôi ghét...

ghét nhiều

chắc do ít tắm...

Ghét nhất là không bên em quá khứ & hiện tại... chỉ còn biết trông h[ậu h]iện tại mà thôi

& chúng ta sẽ mãi mãi có thể nói như Saint Augustin: "Thời gian là gì? Nếu ai hỏi tôi như vậy, tôi biết, nhưng nếu phải giải thích nó, tôi sẽ không biết nữa"./.

Sunday November 5, 2006 - 02:02am

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét