18/12/09

ngoài và trong


bữa nay quyết tâm đi sửa xe nha. xong rồi nha. không lâu như mình nghĩ. cái chính là bình thường mình ngồi ở trong Java nhìn ra, ngắm mọi người, nghía xe cộ. bữa nay ngồi ngoài, không biết ở trong có ai thay mình nhìn ra hay không nhỉ? mình ngồi ngoài, nhìn vào trong, nhưng chỉ thấy cái bóng của dòng xe cộ, người ta đi lại in trên kính. còn đâu thì chỉ thấy loáng thoáng bóng người ngồi ở trong. rõ ràng, ở ngoài sáng hơn ở trong nên mới thế. trong một số tình huống người ta lại nói ngược lại, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. đứa trong cuộc, trừ lúc chông chênh nhất, mất đi sự tỉnh táo mới không sáng suốt, còn đâu, nó phải là đứa biết rõ nhất.

bữa trước nói chuyện với một em, em í bị tật ở mắt nên không tự tin vì từ bé đã bị bạn bè trêu chọc. mình có nói với em, nếu muốn làm việc em dự định làm, dứt khoát em phải biết mình là ai, biết phát huy ưu điểm của mình, không chỉ trong công việc này mà cả trong cuộc sống, nếu em không tự tin thì khó lòng mà làm được gì. rõ ràng, ở đời biết mình là ai, muốn gì không phải dễ và phấn đấu theo đuổi ước muốn đó tới cùng cũng không phải ai cũng làm được. mỗi người có một lựa chọn sống khác nhau. với mình, sao cũng được, miễn bản thân họ hạnh phúc khi đi trên con đường họ chọn.

nhớ tới T.. nó đã quyết định về quê làm việc để được sống cạnh cha mẹ, chị và cháu, được ăn cơm nhà, được nói cái giọng nói nằng nặng. mình chẳng hỏi lý do tại sao, chỉ chấp nhận sự lựa chọn của nó. vậy mà nó lại không dễ dàng chấp nhận sự lựa chọn của mình. đành rằng khi nghe nó nói: bà là 1 trong 3 người tui quan tâm nhứt - thì cũng cảm động nhưng mình không muốn nghe nó lên lớp, không muốn nói rao giảng, cũng chẳng thích nghe nó tính hộ chuyện của mình. nó có một cái tính xấu, nó bắt người ta nghe nó nói còn nó thì chẳng chịu lắng nghe. cứ người ta nói, chưa dứt câu là nhảy vào họng ngồi hoặc nó không đồng quan điểm là nhảy chồm chồm lên, cãi lại cho bằng được. và hôm nọ mình đã nổi cáu, chính xác là gào lên thì mới át được giọng nó, với nó vì thói xấu này. chung quy cũng tại đám bạn chơi với nó. đứa nào cũng nghĩ, tính nó vậy rồi, chấp nhứt chi, nói nó chi. bạn với bè, thân thiết, thương nhau gớm. chính vì không nói nên nó nghĩ nó đúng, nó có quyền đó. kiểu này mà cưới vợ rồi có con thì vợ con sướng phải biết.

PS: mình thừa nhận, mình không ngoan, không hiền lành cũng không dễ chịu. ai chịu được thì chịu, không chịu được thì mình cũng đành chịu.

ảnh: flickr - chỉ có tính minh họa cho phần PS.

3 nhận xét:

  1. Ai cũng có sự lựa chọn cho riêng mình và tự chịu trách nhiệm với chính mình hén em gái. Có chơi có chịu, có sức liệu mà chơi, hiihiihi...chị ủng hộ cái vụ khó chịu, ai chịu được thì chịu, hahahah....Mà em có bạn trai thôi phải không?

    Trả lờiXóa
  2. Chời. Khó chịu mà có người ủng hộ nữa kìa.
    "Bạn bè như trang sức", câu này nhiều người yêu cầu Phú cắt nghĩa, Phú chỉ nói, 10 năm nữa rồi khắc biết.

    Trả lờiXóa
  3. @ chị Phụng: em nghĩ, dù lớn hay nhỏ thì ai cũng nên có trách nhiệm với chính mình. tập lần cho quen, khỏi đổ thừa ai. :D vụ khó chịu, chị thấy anh Phú phản ứng hem? hehe

    @ anh Phú: khộ, em nói gì mà anh nói câu đó? có khi nào anh hiểu sai ý em không? mà anh ơi, không cần 10 năm nữa đâu anh, em biết câu đó từ 10 năm trước rồi cơ. :)

    Trả lờiXóa