22/10/07

ngất rồi lại tỉnh...hehe

hình như đây là lần thứ 3 mình rơi vào trạng thái... không biết gì. ko biết khi ngất đi mình có vui hay ko nhỉ? có lẽ vui hơn khi tỉnh dậy mà chẳng thấy ai bên cạnh, cũng ko biết gọi cho ai. cứ thế nhìn ống kim và một sợi dây nho nhỏ trắng trắng chứa trong nó một thứ nước cũng trắng trắng nhỏ từng giọt từng giọt xuống. cứ thế, tôi nhìn xung quanh, nhìn tấm rap trắng, nhìn từng cử động môi của bác sĩ, y tá...tôi chả biết họ nói gì, tôi cũng ko cố ý lắng nghe xem họ nói gì. tôi ước giá mình đừng tỉnh lại để phải nghe họ hỏi : người nhà cô đâu? ai sẽ trả viện phí. cái sổ bảo hiểm y tế mà cơ quan làm cho, mình vừa viết các thông tin chi tiết hôm thứ 6, có lẽ chưa kịp có hiệu lực. thôi kệ, mặc. hình như sáng nay cũng chưa kịp nhận nhuận bút tuần rồi. sờ trong người, hình như chả có bao tiền. sau khi truyền xong bình nước biển hay đạm gì đó, nằm 1 lát rồi mình len lén trốn ra ngoài, may mà cái thẻ ATM có trong túi. sáng nay đi làm lại quên đt ở nhà. nếu mình ko có cái túi đựng giấy tờ thì sao nhỉ? thì mình trở thành kẻ ko danh ko tính, ko thân phận dĩ nhiên ko cả tiền.

trời dù mưa nhưng cũng dứt khoát chui về nhà sau khi hứa hẹn với chị y tá là mai mốt quay lại lấy phim phọt và phải trả ngót 700k. hờ hờ, thôi xong cái kệ sách, tủ quần áo... kêu xe ôm đi về. ngồi sau cái ông xa lạ lạnh phải biết. ờ, giá mà có bạn nhỉ? bạn sẽ mang cho tớ cái áo vì ngoài số của bạn, số của mẹ, tớ chả nhớ số ai cả. ỷ lại cả vào đt lắm khi khổ thế đấy! vừa về đt nhìn cái đt. hehe, hơn 40 cuộc gọi nhỡ. toàn số của chỗ làm ăn. uh, nếu mình mà ko về đc hoặc ko cầm đc cái đt thì chắc có khối ng bực mình, lo lắng vì chưa nhận đc bài hoặc chưa kiếm ai giao đc bài. hết!

đọc tin nhắn, lọ mọ mở PC, moi móc cái email ra, send lại bài vở cho người ta rồi nhắn tin xin lỗi. hứa hẹn tối nay em làm nốt cho chị 1 bài để chị ko bị phạt hợp đồng vì em. chị ấy còn chốt thêm, mai mày sang chị sớm nhá, nốt phần nội dung kia vì 9h bà kia sang lấy bài rồi! dạ vâng, mai em sẽ sang, dù gì em cũng vẫn còn sống, vẫn cảm nhận đc lời ra tiếng vào. giá mà... thì khác nhỉ...? chẹp, nhưng mà nào có dễ thế. thôi thì, cố vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét